Ông Chín tên là Ngưu Căn Huy, anh ruột của Ngưu Căn Sinh, cũng là cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật nên được gọi là ông Chín.
Trong Hiệp hội Võ thuật có vô vàn cao thủ, vốn lấy võ thuật làm chủ.
Ngưu Căn Huy được xếp thứ 9 trong hiệp hội chứng tỏ năng lực của ông ta rất mạnh.
Cao thủ ở cấp bậc như ông ta sẽ được đối đãi như khách quý ở bất kỳ gia tộc nào.
“Ông Chín, mặc dù chưa có chứng cứ chứng minh Dương Thanh giết chi hội phó Ngưu Căn Sinh nhưng tôi vẫn có thể xác định hung thủ chính là cậu ta”.
Thạch Giang nói rất khôn khéo.
Lão ta biết nếu mình kiên quyết nói Dương Thanh giết Ngưu Căn Sinh, chắc chắn Ngưu Căn Huy sẽ đòi chứng cứ.
Nhưng chuyện này vốn do lão ta đổ oan cho Dương Thanh, lấy đâu ra chứng cứ?
Ngưu Căn Huy cau mày hỏi: “Ông không có chứng cứ sao?”
“Ông Chín nghe tôi phân tích trước đã”.
Thạch Giang vội vàng giải thích: “Ở Giang Bình, thực lực của chi hội phó Ngưu Căn Sinh tương đương với tôi. Có thể nói ở đây không có ai đánh bại được ông ấy chứ đừng nói là giết”.
“Tôi vẫn luôn điều tra hung thủ giết chi hội phó, nhưng tuần trước, tôi đã gặp được một người trẻ tuổi có thực lực kinh người”.
“Cậu ta tên là Dương Thanh, mới hai mươi bảy tuổi nhưng võ thuật cao cường, đến cả Hoàng Chung người thừa kế nhà họ Hoàng của Yến Đô cũng bị cậu ta ép quỳ xuống xin tha trước mặt mọi người”.
“Vệ sĩ của Hoàng Chung bị Dương Thanh quát một tiếng liền sợ không dám nhúc nhích, trơ mắt đứng nhìn chủ nhân bị sỉ nhục”.
“Không chỉ vậy, đến cả tôi cũng bị cậu ta khinh thường, chẳng coi Hiệp hội Võ thuật ra gì”.
“Cậu ta còn tuyên bố, Hiệp hội Võ thuật là một đám vô dụng, cậu ta có thể giết như giết chó!”
“Ngoài ra, trước đó có một con khốn phản bội hiệp hội cũng nương nhờ cậu ta. Tôi phái ba cao thủ truy giết con khốn đó đều bị Dương Thanh giết chết!”
Thạch Giang căm giận nói.
Lời nói của lão ta thật giả lẫn lộn, độ tin cậy rất cao.
Ngưu Căn Huy nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống, dữ tợn nói: “Dám khinh thường Hiệp hội Võ thuật, đúng là ngông cuồng!”
“Ông Chín, tôi thực sự không thể đấu lại cậu ta nên mới xin tổng hội tăng cường cao thủ, không ngờ lại là ông Chín!”
Thạch Giang cung kính nịnh nọt: “Ông Chín ra tay, thằng nhãi kia có giỏi đến đâu cũng chỉ còn một con đường chết!”
Ngưu Căn Sinh lạnh lùng nhìn lão ta: “Đừng giở trò gì trước mặt tôi. Nếu em trai tôi thực sự bị thằng nhóc kia hại chết như ông nói, chắc chắn tôi sẽ tự tay báo thù rửa hận”.
“Nhưng nếu để tôi biết ông đang lừa tôi, ông có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu!”
Ngưu Căn Huy tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Thạch Giang vô cùng sợ hãi, nhưng giây phút xin tiếp viện từ tổng hội, lão ta đã đoán trước được điều này.
“Ông Chín, tất cả đều là sự thật, tôi không có gan giấu giếm!”, Thạch Giang chân thành cam đoan.
Trong cái rủi có cái may!
Sự tồn tại của Dương Thanh là chướng ngại lớn nhất cản trở lão ta chiếm đoạt Giang Bình.
Chỉ cần Ngưu Căn Huy có thể kết liễu Dương Thanh, chiếm lấy Giang Bình sẽ dễ như trở bàn tay.
Địa vị của lão ta trong Hiệp hội Võ thuật cũng sẽ lên như diều gặp gió.
“Nơi cuối cùng em trai tôi tới là đâu?”
Ngưu Căn Huy đột nhiên hỏi.
Ở Hiệp hội Võ thuật, mỗi lần ra ngoài làm việc đều được ghi ghép lại.
Thạch Giang vội vàng đáp: “Nhà họ Ngụy ở Giang Hải!”
“Nhà họ Ngụy!”
Ngưu Căn Huy híp mắt, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, lập tức nói: “Chuẩn bị xe đưa tôi đến nhà họ Ngụy!”
“Vâng!”
Thạch Giang mừng thầm.
Nhìn theo chiếc Rolls-Royce chậm rãi rời khỏi chi hội, Thạch Giang mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi lấy lại tinh thần, lão ta phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Chi hội trưởng yên tâm, chắc chắn Ngưu Căn Huy sẽ không tha cho thằng nhóc kia đâu!”
Lý Nam cười híp mắt nói: “Mặc dù chúng ta không có chứng cứ nhưng ở Giang Bình, Dương Thanh là người duy nhất có khả năng lấy mạng Ngưu Căn Sinh”.
“Mong là vậy!”, Thạch Giang thở dài nói.
Lão ta vẫn rất lo lắng. Nếu chuyện vu oan giá họa lần này thành công, lão ta có thể dễ dàng chiếm được Giang Bình, nâng cao địa vị trong Hiệp hội Võ thuật.
Nhưng nếu như thất bại, đừng nói là hiệp hội, Ngưu Căn Huy cũng sẽ không bỏ qua cho lão ta.
Hiện giờ nhà họ Ngụy ở Giang Hải đèn đuốc sáng trưng.
Chủ nhà họ Ngụy, Ngụy Thành Châu ngồi trong phòng làm việc của một khu biệt thự cao cấp. Một tờ giấy Tuyên Thành cao cấp được trải trên mặt bàn.
Ngoại trừ Ngụy Thành Châu, trong phòng còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Lúc này Ngụy Thành Châu đang cầm một cây bút lông sói viết ra từng nét bút cứng cáp trên mặt giấy.
Bốn chữ lớn “Thượng thiện nhược thủy” nhanh chóng hiện ra.
“Ông nội, thư pháp của ông ngày càng đẹp, mấy nghệ nhân thư pháp nổi tiếng cũng không sánh bằng!”
Cô gái xinh đẹp bên cạnh vừa cặm cụi mài mực vừa sùng bái nhìn Ngụy Thành Châu.
Ngụy Thành Châu cười nói: “Minh Nguyệt, cháu không thể dối gạt lương tâm khen ông vậy được. Ông tự biết trình độ của mình đến đâu mà”.
Cô gái này chính là Ngụy Minh Nguyệt. Bố cô ta Ngụy Hổ là con trai cả của Ngụy Thành Châu.
Từ khi Ngụy Sâm và Ngụy Tường chết, Ngụy Thành Châu chỉ còn lại một đứa con trai là Ngụy Hổ, cũng vô cùng yêu thương Ngụy Minh Nguyệt.
Ngụy Minh Nguyệt cười đáp: “Trong mắt cháu, thư pháp của ông nội lợi hại hơn đám người tự xưng là nghệ nhân thư pháp kia nhiều!”
Ngụy Thành Châu cười to vài tiếng, cưng chiều nhìn cô ta.
Lão ta chợt nghĩ tới một chàng trai trẻ cực kỳ xuất chúng.
Lại nhìn sang Ngụy Minh Nguyệt, thấy tuổi tác hai người chênh lệch không lớn, lão ta thầm nghĩ nếu có một đứa cháu rể như cậu ta thì tốt biết mấy.
Lão ta cũng không cần lo lắng đời sau không có người thừa kế.
“Ông nội đang nghĩ gì vậy?”, Ngụy Minh Nguyệt mỉm cười hỏi.
Ngụy Thành Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Cháu cũng chứng kiến chuyện trong hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu, cháu thấy Dương Thanh thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Minh Nguyệt trở nên cứng đờ, cảm xúc phức tạp.
Cô ta nhớ lại những lần chạm mặt Dương Thanh.
Lần đầu tiên, cô ta muốn thoát khỏi hôn nhân với nhà họ Trang, không thèm hỏi ý kiến Dương Thanh đã nhào vào ngực anh, bắt anh giả làm bạn trai mình.
Nào ngờ Dương Thanh không thèm nể mặt, lạnh lùng đẩy cô ta ra trước mặt mọi người, khiến cô ta sinh lòng căm hận.
Lần thứ hai cô ta đi ăn cơm với một tên trai bao là sinh viên đại học thể thao, vì ghen ghét Hạ Hà xinh đẹp nên cố ý gây phiền phức cho Hạ Hà.
Dương Thanh mạnh mẽ dọa tên trai bao chạy mất dép, ép cô ta tự vả trước mặt mọi người.
Khiến nỗi thù hận của cô ta càng thêm sâu đậm.
Lần thứ ba, Dương Thanh xuất hiện tại nhà họ Ngụy, ra tay đánh người nhà họ Ngụy, Dương Thanh còn dễ dàng đối phó được với Ngưu Căn Sinh của Hiệp hội Võ thuật nữa.
Mặc dù không biết kết quả thắng thua giữa hai người họ nhưng cô ta vẫn cảm thấy quá kỳ quái.
Rõ ràng hai người đánh nhau trong biệt thự của Ngụy Thành Châu, nhưng sau đó chỉ một mình Dương Thanh đi ra, không thấy Ngưu Căn Sinh đâu cả.
Ngụy Thành Châu nói với người trong gia tộc là Ngưu Căn Sinh bỏ đi rồi.
Tuy cô ta không biết kết quả nhưng có thể đoán được, có lẽ Ngưu Căn Sinh đã chết dưới tay Dương Thanh.
Cô ta vẫn rất hận Dương Thanh, nhưng cũng hiểu cả đời này không có cơ hội rửa sạch mối nhục.
Lần thứ tư là ở hội giao lưu.
Khi thấy Dương Thanh bị người nhà họ Hoàng nhằm vào, cô ta vô cùng kích động.
Dù không thể tự tay trả thù nhưng được tận mắt chứng kiến Dương Thanh bị lấy mạng cũng rất sảng khoái.
Nào ngờ Dương Thanh quá mạnh mẽ, dám ép người thừa kế của nhà họ Hoàng quỳ xuống trước mặt mọi người.
Lúc ấy, cô ta mới ý thức được Dương Thanh khủng bố cỡ nào, chỉ sợ đời này không còn cơ hội trả thù nữa.
Bây giờ Ngụy Thành Châu lại hỏi cô ta thấy Dương Thanh thế nào, sao cô ta không nghe ra được ý tứ của lão ta?
“Ông nội, anh ta rất lợi hại. Trẻ như vậy đã trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Bình, có lẽ Yến Đô cũng không có ai được như vậy!”
Ngụy Minh Nguyệt đánh giá rất đúng trọng tâm.
Ngụy Thành Châu mỉm cười, đột nhiên nghiêm túc nhìn cô ta: “Nếu cháu có cơ hội trở thành người phụ nữ của cậu ta, cháu có đồng ý không?”
Nghe vậy, Ngụy Minh Nguyệt kinh ngạc tột độ.
“Ông nội, cháu…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu, gió lớn chợt nổi lên.
“Rầm!”
Sau tiếng động thật lớn, cửa biệt thự bị đá bay.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt Ngụy Thành Châu biến sắc, vội đặt bút lông xuống chạy ra khỏi phòng sách.
Khi đến phòng khách, lão ta trông thấy một người đàn ông trung niên khí thế ngút trời đang đứng giữa phòng.
Mấy chục cao thủ nhà họ Ngụy đều bao vây ông ta.
Trên người ông ta tỏa ra sát khí mãnh liệt, không một ai dám xông lên tấn công. Cảm giác như đang đối mặt với ác ma đến từ địa ngục khiến bọn họ sợ chết khiếp.
“Cậu là ai? Sao dám xông vào nhà họ Ngụy lúc nửa đêm?”
Mặc dù hoảng sợ nhưng Ngụy Thành Châu vẫn tức giận hét lớn.
“Ông là chủ nhà họ Ngụy, Ngụy Thành Châu à?”
Giọng nói của người đàn ông trung niên như tiếng sấm rền vang bên tai Ngụy Thành Châu.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Ngụy Thành Châm nghiêm mặt hỏi.
Cao thủ như ông ta khiến Ngụy Thành Châu thấy rợn tóc gáy.
“Ngưu Căn Huy của Hiệp hội Võ thuật!”
Người đàn ông trung niên lên tiếng đáp. Ánh mắt ông ta lóe lên sát khí mãnh liệt, híp mắt nói: “Ngưu Căn Sinh là em trai tôi!”
“Nơi cuối cùng nó xuất hiện là ở nhà họ Ngụy. Nói cho tôi biết ai đã giết nó!”
Ngưu Căn Huy tức giận quát lớn, mấy chục cao thủ nhà họ Ngụy đang bao vây đều hoảng sợ lùi lại.
Ai cũng trợn trừng hai mắt. Một tiếng quát lui nhiều cao thủ như vậy, ông ta là người sao?
Nghe thấy đối phương xưng là Ngưu Căn Huy, Ngụy Thành Châu đã sợ hết hồn.
Lão ta chợt nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ở nhà họ Ngụy.
Bây giờ chỉ cảm thấy hối hận không dứt.
Mặc dù Ngưu Căn Sinh bị Dương Thanh giết nhưng người xử lý thi thể là nhà họ Ngụy. Nếu chuyện này bại lộ, nhà họ Ngụy cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
“Đúng là chi hội phó Căn Sinh từng tới nhà họ Ngụy nhưng đã rời đi ngay lập tức. Tôi không biết chuyện xảy ra sau đó nữa!”
Ngụy Thành Châu đáp.
Nhưng Ngụy Minh Nguyệt đứng sau lưng lão ta lại sáng bừng hai mắt. Đây là hi vọng duy nhất để cô ta rửa sạch mối nhục!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...