Đám người Quan Chính Sơn thấy thế vội vàng xin phép đi trước.
Thoáng chốc, trong biệt thự chỉ còn Dương Thanh, Tần Đại Dũng và hai chị em Tần Thanh Tâm, Tần Y.
“Kỳ thực Châu Ngọc Thúy không hề nói dối con. Con thực sự không phải con ruột của bố mẹ”.
Tần Đại Dũng nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm, ánh mắt phức tạp, cắn răng nói.
Cô vốn còn ôm một tia hi vọng, nghe vậy liền cảm thấy tuyệt vọng.
Từng giọt nước mắt như trân châu lăn dài trên má.
Nhưng lần này, cô rất mạnh mẽ, không hề bật khóc thành tiếng.
Tần Y kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Chị thực sự không phải con của bố mẹ sao? Thế còn con?”
“Con là con gái ruột của bố và Châu Ngọc Thúy!”
Tần Đại Dũng nói với Tần Y.
Rốt cuộc Tần Y cũng có thể thở phào một hơi, nhưng lại thấy buồn cho Tần Thanh Tâm, nhẹ nhàng nắm tay cô chân thành nói: “Trong lòng em, chị chính là chị của em! Chị gái ruột của em! Cả đời này cũng sẽ không thay đổi!”
Đợi đến khi hai chị em họ bình tĩnh lại, Tần Đại Dũng mới nói tiếp: “Hai mươi sáu năm trước, bố kết hôn với Châu Ngọc Thúy. Chẳng bao lâu sau, bà ta có thai”.
“Khi biết tin, bố mẹ đều rất vui sướng, còn nghĩ tên cho đứa bé từ sớm, con trai sẽ gọi là Tần Thanh Dương, con gái sẽ đặt tên là Tần Thanh Tâm”.
Nói đến đây, Tần Đại Dũng chợt ngừng lại liếc nhìn Tần Thanh Tâm, thấy cô vẫn bình tĩnh mới yên tâm nói tiếp.
“Đến ngày sinh, Châu Ngọc Thúy khó sinh. Điều kiện y tế lúc đó rất thiếu thốn, khó sinh sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
“Cuối cùng bởi vì khó sinh, não của thai nhi thiếu oxi trong thời gian dài nên vừa ra đời đã chết yểu!”
Tần Đại Dũng đau khổ, hai mắt đỏ bừng: “Nếu lúc đó điều kiện y tế tốt hơn một chút thì đứa bé ấy đã không chết!”
Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng cực kỳ chấn động. Nhất là Tần Thanh Tâm, cô từng sinh Tiêu Tiêu nên hiểu rõ chuyện này sẽ gây ra cú sốc lớn thế nào với một người mẹ mang thai con mình mười tháng.
“Sau đó thì sao?”
Tần Y lên tiếng hỏi.
Tần Đại Dũng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.
Ông ta nói: “Bác sĩ kết luận Châu Ngọc Thúy đã mất đi thiên chức làm mẹ, cả đời này không thể mang thai được nữa!”
“Bắt đầu từ lúc đó, bà ta mắc bệnh trầm cảm nặng, nhiều lần tự sát không thành”.
“Trùng hợp là đúng lúc ấy, bố nhặt được một bé gái mới sinh trong thùng rác”.
Nói xong, Tần Đại Dũng nhìn sang Tần Thanh Tâm: “Bé gái ấy chính là con!”
Cơ thể Tần Thanh Tâm run bần bật, cô mím chặt môi chờ ông ấy nói tiếp.
“Thế là bố mẹ đưa con về nuôi. Từ khi con xuất hiện, bệnh trầm cảm của Châu Ngọc Thúy đỡ hơn rất nhiều. Đối với bà ta, con chính là con gái ruột”.
Tần Y đột nhiên hỏi: “Không phải bà ấy không thể sinh con được nữa rồi sao? Con được sinh ra bằng cách nào?”
Tần Đại Dũng chợt nở nụ cười ôn hòa: “Năm Thanh Tâm hai tuổi, bà ta bất ngờ có thai. Có lẽ ngay từ đầu bác sĩ đã chẩn đoán nhầm!”
“Thì ra là vậy!”
Nghe thấy thế, Tần Y mới hiểu ra.
Sau đó, Tần Đại Dũng kể lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, kể hết một buổi chiều.
Đến khi sắc trời dần tối, ông ấy mới kể xong.
Tần Đại Dũng nắm chặt tay Tần Thanh Tâm, chân thành nói: “Con à, xin con hãy tin bố!”
“Đối với bố, con và Y Y đều như nhau, đều là đứa con gái do bố chăm bẵm từ nhỏ tới lớn. Bố chưa từng ít yêu thương con hơn vì con không có quan hệ máu mủ với mình”.
Tần Y cũng nắm tay Tần Thanh Tâm: “Em cũng vậy, em sẽ mãi là em gái của chị! Kiếp sau em vẫn muốn làm chị em với chị!”
Tần Thanh Tâm bật khóc nức nở, hai mắt đỏ hoe chăm chú nhìn Tần Đại Dũng và Tần Y.
Lần này cô khóc không phải vì đau lòng mà là vì cảm động.
Cô tin tưởng hai người họ.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Thanh Tâm chưa từng cảm thấy Tần Đại Dũng thiên vị ai trong hai người.
Tình chị em của cô với Tần Y lại càng thắm thiết.
“Chúng ta là người một nhà! Mãi mãi là người một nhà!”
Tần Thanh Tâm kích động nói.
“Anh nữa! Anh cũng mãi là người nhà của mọi người!”
Dương Thanh cười nói đi tới, một tay ôm Tần Thanh Tâm, tay còn lại ôm Tần Đại Dũng.
Hôm nay là một ngày rất đáng để kỷ niệm.
Châu Ngọc Thúy phải vào tù, Tần Đại Dũng cũng thoát khỏi trạng thái người thực vật.
Mặc dù Tần Thanh Tâm không biết gì về thân thế của mình, nhưng cô cũng không quá để bụng.
Bây giờ cô có một người bố nuôi hết lòng yêu thương mình, một cô em gái thân thiết, một cô con gái đáng yêu và một người chồng yêu mình hết lòng.
Không có gì phải hối hận!
“Chồng, cảm ơn anh!”
Đêm đến, khi Tiêu Tiêu đã ngủ say, Tần Thanh Tâm chủ động chui vào lòng Dương Thanh, dịu dàng nhìn anh.
Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Dương Thanh nở nụ cười hạnh phúc.
“Anh là chồng em, đừng bao giờ nói cảm ơn với anh!”, Dương Thanh đáp.
Khóe mắt Tần Thanh Tâm long lanh sắp khóc. Cô nghĩ tới những việc anh lặng lẽ làm vì mình, vô cùng cảm động.
“Chồng, em yêu anh!”
Dứt lời, cô vòng tay ra sau ôm cổ Dương Thanh, chủ động hôn lên môi anh.
Một nụ hôn mặn nồng!
Tình cảm sâu nặng, không thể kiềm chế!
Một đêm xuân khó quên. Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thanh mở mắt đã thấy Tần Thanh Tâm cuộn người trong lòng mình ngủ say như một con mèo nhỏ, khóe miệng cong cong.
Dương Thanh mỉm cười hạnh phúc.
Cuối cùng anh cũng chờ được ngày này.
Tần Đại Dũng vừa mới tỉnh lại, vết thương ở chân do tai nạn giao thông vẫn chưa khỏi hẳn.
Tạm thời ông ấy không thể đi làm.
Ông ấy vốn định quay về phòng trọ ở nhưng hai cô con gái kiên quyết mời ông ấy về dinh thự Vân Phong.
Ngôi nhà không còn Châu Ngọc Thúy mới thật sự là nhà.
“Nếu lần này không có chị Lâm, không biết bố chúng ta có tỉnh lại được không. Hay là chúng ta mời chị ấy một bữa cơm trước khi chị ấy đi?”
Sáng dậy rửa mặt chải đầu xong xuôi, Tần Thanh Tâm bỗng nhiên đề nghị.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Ngày mai chị ấy phải đi rồi, tối nay sau khi em tan làm chúng ta tới nhà hàng Bắc Viên Xuân dùng bữa nhé?”
“Được, cứ quyết định vậy đi. Bảy giờ tối nay ở nhà hàng Bắc Viên Xuân!”, Tần Thanh Tâm cười đáp.
Cuộc sống sinh hoạt lại quay về quỹ đạo ban đầu. Sau bữa sáng, Dương Thanh lái xe đưa Tiêu Tiêu đến trường rồi lại đưa Tần Thanh Tâm đến tập đoàn Tam Hòa.
Sau khi trở lại tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh gọi điện hẹn Ngải Lâm ăn một bữa cơm vào bảy giờ tối nay.
Sáu rưỡi tối, Dương Thanh tới tập đoàn Tam Hòa đón Tần Thanh Tâm. Chưa tới bảy giờ, hai người đã đến nhà hàng Bắc Viên Xuân.
“Dương Thanh, anh nhìn xem, kia có phải chị Lâm không?”, vừa xuống xe Tần Thanh Tâm đã chỉ vào một hướng hỏi anh.
Dương Thanh nhìn theo hướng cô chỉ, trông thấy Ngải Lâm và cả Mã Siêu.
Nhưng ngoài bọn họ ra còn có một thanh niên lạ mặt.
Lúc này, Mã Siêu đang tức giận kéo Ngải Lâm ra sau lưng.
“Anh là ai?”
Mã Siêu lạnh lùng hỏi người thanh niên kia.
“Xin chào, tôi là Hoàng An, chồng chưa cưới của Ngải Lâm!”
Người thanh niên mỉm cười, chủ động giơ tay ra với Mã Siêu.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...