Dương Thanh cau mày đạp phanh, chiếc xe chậm rãi đỗ lại.
Con đường này được xây riêng cho người sống trên dinh thự Vân Phong, hai bên đường có ánh đèn lờ mờ.
Dương Thanh xuống xe nhìn gương mặt khá quen kia, lạnh lùng nói: “Thật sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?”
Toàn thân anh tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Đây là con đường duy nhất dẫn lên dinh thự Vân Phong. Dám chặn đường anh ở đây đã vượt quá giới hạn cuối cùng của anh.
Đây là lãnh địa của riêng anh, người đang sống trong biệt thự trên đỉnh núi là người thân quan trọng nhất của anh.
“Tôi không cần gì khác. Trả lại đao cho tôi, tôi sẽ lập tức rời đi!”
Giọng nói phụ nữ vang lên.
Cô ta là truyền nhân của Bá Đao. Lúc trước Trần Anh Tuấn đã thuê cô ta ám sát Dương Thanh ở Ngũ Hành Sơn.
Dương Thanh nể tình cô ta là truyền nhân của anh hùng biên giới phía Bắc nên tha cho một mạng, chỉ cướp đi thanh đao của Bá Đao.
Không ngờ cô ta lại tìm tới nhanh như vậy.
Dương Thanh cười khẩy nói: “Cô nên biết bản thân không phải là đối thủ của tôi. Cô không sợ bị tôi giết sao?”
Truyền nhân của Bá Đao bình thản đáp: “Đối với tôi, chết là sự giải thoát! Nhưng anh phải trả lại đao cho tôi!”
Nói xong, cô ta bước tới chỗ Dương Thanh, ánh mắt kiên định không hề sợ hãi.
Dương Thanh thu lại sát khí, kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô ta chỉ được coi là ưa nhìn chứ không tới mức xinh đẹp khuynh thành, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng dọa người.
“Trả đao cho tôi!”
Khi cách Dương Thanh chừng hai mét, cô ta chợt dừng bước nhìn chằm chằm anh.
“Nếu tôi không trả thì sao?”, Dương Thanh hỏi.
Anh vừa dứt lời, truyền nhân của Bá Đao lập tức lao tới.
Khoảng cách giữa hai người vốn rất gần, tốc độ của cô ta lại cực nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt đã đạp tới chỗ Dương Thanh.
“Bốp!”
Dương Thanh nhanh tay nắm lấy cổ chân đối phương.
“Thả ra!”
Chân của cô ta vừa đá lên đã bị Dương Thanh nắm chặt, tư thế vô cùng xấu hổ, nổi giận quát lớn.
“Tôi nói rồi, cô chưa xứng với Bá Đao. Khi nào cô có đủ thực lực hẵng tìm tới tôi!”
Nói xong, Dương Thanh dùng sức đẩy một cái, truyền nhân của Bá Đao lùi lại liên tiếp bảy tám bước mới đứng vững.
Nhưng cô ta lại lập tức xông tới.
Đôi mắt lạnh như băng không có cảm xúc, dường như chẳng hề quan tâm sống chết. Đối với cô ta, Bá Đao quan trọng hơn cả tính mạng.
Chính vì vậy nên Dương Thanh mới không giết cô ta.
“Bốp!”
Anh lại bắt được nắm đấm đang vung tới của đối phương, lạnh giọng nói: “Cô không phải đối thủ của tôi. Tất cả đều chỉ phí công”.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu trả đao lại cho tôi?”
Sau khi Dương Thanh buông tay, truyền nhân của Bá Đao không đánh nữa, đỏ mắt hỏi.
Cô ta đã bị thương từ trước, tay phải quấn băng gạc. Vừa rồi đánh nhau với Dương Thanh khiến miệng vết thương nứt ra, máu tươi nhuộm đỏ vải trắng.
“Cô tên là gì?”, Dương Thanh lại hỏi.
“Hàn Sương!”, đối phương đáp.
“Bá Đao thật sự quan trọng với cô tới vậy sao?”, anh hỏi tiếp.
Tính cách Hàn Sương lạnh lùng y như tên của cô ta, cắn răng nói: “Bá Đao là thứ duy nhất ông nội để lại cho tôi! Dù có phải chết tôi cũng phải lấy lại nó!”
“Ông nội cô là Bá Đao à?”, Dương Thanh kinh ngạc.
Anh biết Bá Đao quan trọng với Hàn Sương nhưng không ngờ cô ta lại là cháu gái của Bá Đao.
Hàn Sương gật đầu, không hề hỏi Dương Thanh tại sao biết Bá Đao, chỉ một lòng muốn đòi đao lại.
“Ông nội cô là anh hùng của biên giới phía Bắc. Năm xưa ông ấy đã dùng thanh đao này giết vô số quân địch. Chỉ có ông ấy mới xứng với Bá Đao!”
Dương Thanh nghiêm túc nói.
Ở biên giới phía Bắc có Bia Anh Hùng, các chiến sĩ hi sinh ở đây đều sẽ được ghi chép lại.
Dương Thanh không sống cùng thời đại với Bá Đao, chỉ từng thấy tên của ông ấy ở Bia Anh Hùng nên mới biết được.
Anh nói tiếp: “Bá Đao, tên thật không rõ, giới tính nam, người Hán, hưởng thọ 53 tuổi, chiến sĩ lớn tuổi nhất của biên giới phía Bắc, được mệnh danh là Đệ Nhất Đao của nơi này, từng hai lần đạt được chiến công hạng nhất, năm lần đạt được chiến công hạng hai…”
Dương Thanh nhớ rất kỹ tiểu sử về Bá Đao, trịnh trọng đọc lên một lượt.
“Tiền bối Bá Đao 53 tuổi vẫn vác cây đao này tung hoành trên chiến trường anh dũng giết địch! Cuối cùng hi sinh trên chiến trường, khi chết vẫn hiên ngang đứng vững!”
“Còn cô là cháu gái ông ấy, lại dùng cây đao này để giết người!”
“Cô xứng với ông nội mình không?”
“Xứng đáng với chính mình không?”
“Xứng dùng đao của anh hùng biên giới phía Bắc không?”
Dương Thanh kích động chất vấn, cuối cùng hét lên thật to.
Rốt cuộc gương mặt lạnh lùng của Hàn Sương cũng biến đổi.
Cô ta đỏ hoe hai mắt, vẻ mặt hổ thẹn mím chặt môi, cúi đầu không nói lời nào.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Có phải cô gặp khó khăn gì không? Nếu có nói với tôi, tôi sẽ giúp cô!”
Anh không tin con cháu của anh hùng hi sinh vì quốc gia lại là một kẻ giết người thuê.
Hàn Sương hơi do dự, Dương Thanh lập tức nhìn ra được cô ta có nỗi khổ riêng.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không chịu nói ra, lặng lẽ quay lưng bỏ đi.
“Đứng lại cho tôi!”
Dương Thanh gầm lên.
Hàn Sương chợt dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Anh nói đúng, tôi không xứng với đao của ông nội!”
“Thế nên cô lựa chọn trốn tránh sao?”, Dương Thanh hỏi.
“Anh muốn nghĩ gì cũng được. Hi vọng sau này anh sẽ đối xử tốt với Bá Đao!”, Hàn Sương thờ ơ nói.
Dứt lời, cô ta quay lưng rời đi.
Dương Thanh cảm thấy bất lực không biết phải làm thế nào.
Cô gái này rất cá tính.
Thoạt nhìn chỉ mới 24, 25 tuổi đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, không hổ là cháu gái của Bá Đao.
Nhưng công kích của cô ta quá tàn nhẫn, chỉ muốn dồn kẻ địch vào chỗ chết.
Sát thủ bình thường cũng không đấu lại được cô ta.
“Hàn Sương, chúng tôi tìm cô rất lâu rồi, cô còn muốn chạy đi đâu?”
Đúng lúc này, bốn người đàn ông mặc áo đen đột nhiên xuất hiện bao vây Hàn Sương.
Thấy bọn họ, mặt Hàn Sương lập tức biến sắc.
“Các người đúng là dai như đỉa!”
Hàn Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô về với chúng tôi, hội trưởng sẽ cho cô thêm một cơ hội. Nếu không cô sẽ chỉ còn đường chết!”
Kẻ cầm đầu đám người lạnh giọng nói.
“Không bao giờ!”
Hàn Sương nói xong lập tức ra tay định thoát khỏi vòng vây.
Nhưng đối phương có tận bốn người, thực lực mạnh mẽ, cô ta lại bị thương ở tay phải, sao có thể chạy nổi?
“Rầm!”
Kẻ cầm đầu vung nắm đấm ra, Hàn Sương bay thẳng ra ngoài.
“Cô không định theo chúng tôi về à?”
Bốn người lại bao vây xung quanh Hàn Sương. Kẻ cầm đầu nói: “Hội trưởng bảo nếu cô không chịu trở về thì phải giết!”
“Vậy thì giết tôi đi!”
Hàn Sương dứt khoát nhắm mắt lại, từ bỏ ý muốn sống sót.
“Nếu cô đã muốn chết thì đừng trách chúng tôi!”
Kẻ cầm đầu cắn răng quát lên. Gã giơ chân đạp thẳng vào người Hàn Sương.
“Ai dám đánh cô ấy, tôi sẽ lấy mạng kẻ đó!”
Chợt có một giọng nói ngập tràn sát khí vang lên.
Ngay sau đó, Dương Thanh bước từng bước về phía đám người.
Anh tung hòn đá nhỏ trong tay lên rồi bắt được chuẩn xác.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...