Thượng Quan Phó không nói thêm nữa, nhưng không biết vì sao, lão ta vẫn thấy là lạ ở đâu đó.
“Hoàng thúc, chú cứ yên tâm đi, nếu Dương Thanh đã đồng ý giúp chúng ta, thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Bây giờ chúng ta chỉ cần bàn bạc kế sách, ba ngày sau sẽ xử lý nhà họ Lý!”
Thượng Quan Hoàng lên tiếng, ánh mắt còn có một tia sát khí mãnh liệt.
Nhà họ Lý ngang ngược rất nhiều năm rồi, đối với lão ta, nhà họ Lý chính là một khối u ác tính trong lòng, giờ đây cuối cùng có thể xuống tay với khối u này rồi.
Thượng Quan Phó bỗng nhiên lại nói: “Chú luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cho dù thế nào, chúng ta vẫn phải bắt tay chuẩn bị trước”.
Thượng Quan Hoàng hỏi: “Hoàng thúc, ý của chú là?”
Thượng Quan Phó nói: “Dương Thanh chắc chắn không biết thực lực thật sự của chú, đến lúc đó chú sẽ canh chừng cậu ta, tránh trường hợp cậu ta bỗng nhiên ra tay với chúng ta”.
Liên tục mấy ngày, Dương Thanh đều đóng cửa không ra ngoài. Anh liên tục tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đao Thiên Diễn Kinh để hồi phục vết thương.
Mỗi ngày Thượng Quan Nhu đều đúng giờ đưa thức ăn đến cho anh, sau đó lại vội vã rời đi.
Hoàng tộc Thượng Quan và nhà họ Lý đều rất ăn ý duy trì sự bình tĩnh, không hề khiêu khích nhau.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua ba ngày.
Sáng sớm, Dương Thanh còn đang tu luyện, cửa phòng bị ai đó gõ vang. Ngay sau đó, giọng nói của Thượng Quan Hoàng vang lên: “Cậu Thanh, tôi có thể vào không?”
“Vào đi, cửa không khóa!”
Dương Thanh từ từ mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra, Thượng Quan Hoàng một mình bước vào. Lão ta đứng trước mặt Dương Thanh, cười nói: “Cậu Thanh, chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Chỉ chờ cậu lên tiếng là có thể ra tay với nhà họ Lý”.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Thượng Quan Hoàng, nói: “Tôi đã nói từ trước rồi, các người cứ tự bàn bạc đi, sau đó chỉ cần thông báo cho tôi bao giờ ra tay, đến lúc đó tôi sẽ tự đến”.
Thượng Quan Hoàng vội vàng giải thích: “Chúng tôi đã định chín giờ tối nay sẽ bất ngờ đánh vào nhà họ Lý. Hôm nay tôi tới là muốn xem cậu Thanh còn gì căn dặn nữa không?”
Dương Thanh nói: “Không có. Chín giờ tối, tôi sẽ tự đi đến nhà họ Lý!”
Thấy Dương Thanh ra vẻ vô cùng bình tĩnh, trong lòng Thượng Quan Hoàng hơi kinh ngạc. Xem ra Dương Thanh đã hoàn toàn khôi phục, nếu không cũng sẽ không tự tin như vậy.
Thượng Quan Hoàng bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi, còn có việc này tôi phải nói với cậu một tiếng. Hôm qua tôi đã triệu tập người trong tộc để cử hành lễ sắc phong Thượng Quan Nhu trở thành người thừa kế Hoàng tộc. Đợi đến khi thực lực võ đạo của nó đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong là có thể thừa kế”.
Nói xong, lão ta nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt mong đợi. Chỉ là lúc này, vẻ mặt Dương Thanh lại tràn ngập sự bình tĩnh, không chút thay đổi, hiển nhiên anh không hề coi trọng chuyện này.
“Còn việc gì nữa không?”, Dương Thanh hỏi.
Thượng Quan Hoàng nghe ra được ẩn ý muốn đuổi khéo của Dương Thanh, nói tiếp: “Hết rồi. Vậy tôi không quấy rầy cậu Thanh nữa. Chín giờ tối, tôi sẽ tới đón cậu”.
Dương Thanh hơi nhíu mày: “Ông nghe không hiểu lời tôi nói à? Chín giờ tối, tôi sẽ có mặt đúng giờ tại nhà họ Lý, không cần bất kỳ ai đi theo”.
“Chuyện này…”
Vẻ mặt Thượng Quan Hoàng vô cùng khó xử. Thượng Quan Phó đã nói với lão ta, phải tự mình giám sát Dương Thanh, sợ lỡ như anh bất ngờ phản bội quay sang bắt tay với nhà họ Lý. Nếu như Dương Thanh hành động một mình, sao Thượng Quan Phó có thể giám sát anh được?
Thấy Thượng Quan Hoàng do dự, Dương Thanh tỏ vẻ không vui: “Sao vậy? Thượng Quan Hoàng Chủ, tôi giúp các người đối phó nhà họ Lý, vậy mà lại muốn khống chế tôi trong tầm mắt Hoàng tộc ư?”
Thượng Quan Hoàng lập tức ra vẻ sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói: “Cậu Thanh, cậu hiểu lầm rồi. Tôi chỉ lo lắng cậu một thân một mình hành động sẽ bất tiện, cho nên mới muốn sắp xếp hai người bên cạnh để cậu sai bảo bất cứ lúc nào. Nếu cậu không cần, vậy tôi sẽ không sắp xếp nữa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...