Thượng Quan Nhu lập tức nói với vẻ khó xử: “Nhưng cậu Thanh sắp đột phá nên mới bế quan tu luyện, cậu ấy đã dặn cháu không được cho phép bất cứ ai quấy rầy”.
“Ông nội, ông có thể nói chuyện quan trọng đó cho cháu biết, để cháu nhắn lại hộ ông được không?”
Thượng Quan Hoàng không nói gì, bỗng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nhu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Thượng Quan Nhu bỗng thấy chột dạ, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Thượng Quan Hoàng.
“Nhu Nhu, cháu đang nói dối!”
Thượng Quan Hoàng chợt nói.
Thượng Quan Nhu giật mình, vội phủ nhận: “Ông nội, cháu không nói dối”.
Thượng Quan Hoàng lắc đầu: “Cháu là người thừa kế vị trí chủ Hoàng tộc do ông bồi dưỡng, sao ông lại không biết cháu có nói dối hay không chứ?”
Nghe thấy thế, Thượng Quan Nhu lập tức im lặng, cảm thấy hơi căng thẳng, cô ta chưa bao giờ nói dối, huống hồ nếu nói dối trước mặt Thượng Quan Hoàng thì sẽ không thành công.
“Rốt cuộc cậu Thanh sao rồi? Có phải cậu ấy bị thương không? Nếu đúng thế thật thì không thể chần chừ, ông phải bảo thần y của Hoàng tộc họ Thượng Quan chữa trị cho cậu ấy”.
Thượng Quan Hoàng có vẻ hơi sốt ruột, lão ta nhìn Thượng Quan Nhu: “Nhu Nhu, ông biết cháu thích cậu Thanh, bây giờ cậu ấy đang bị thương, chẳng lẽ cháu không muốn thần y của Hoàng tộc chúng ta chữa cho cậu ấy à?”
Thượng Quan Nhu lắc đầu, nhìn Thượng Quan Hoàng với vẻ kiên định: “Ông nội, cậu ấy không bị thương mà đang tu luyện, nếu bây giờ ông vào đó thì sẽ làm phiền cậu ấy. Tới khi đó, nhỡ cậu Thanh trách tội thì chúng ta không gánh nổi đâu”.
Thấy Thượng Quan Nhu kiên định như thế, ánh mắt Thượng Quan Hoàng bỗng trở nên lạnh lùng: “Sao thế? Cháu còn chưa lấy cậu Thanh mà đã bênh cậu ấy à?”
“Cháu phải nhớ, cháu là người của Hoàng tộc họ Thượng Quan trước, sau đó mới là người phụ nữ của cậu ấy! Dáng vẻ này của cháu khiến ông rất thất vọng!”
Thượng Quan Nhu nhìn Thượng Quan Hoàng bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông nội, vì cháu biết mình là người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nên mới ngăn ông quấy rầy cậu Thanh. Ông vốn không biết cậu ấy mạnh đến mức nào, nếu chọc giận cậu Thanh thì Hoàng tộc sẽ gặp họa đấy”.
Thượng Quan Hoàng rất tức giận, nhưng không dám bùng nổ trước cửa phòng Dương Thanh, chỉ có thể nén giận rồi nói: “Nhu Nhu, ông chỉ muốn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của cậu Thanh, sau đó chữa trị đúng cách, chứ không định chọc giận cậu ấy”.
“Hơn nữa, cậu Thanh là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan, sao ông phải chọc giận cậu ấy chứ? Cũng như cháu đã nói, cậu Thanh rất mạnh, ông cũng không ngốc, sao lại làm hại cậu Thanh đây?”
“Chẳng phải cháu thích cậu Thanh ư? Nếu bệnh của cậu ấy nặng hơn vì chữa trị trễ thì phải làm sao bây giờ?”
“Cháu đừng quên, nhà họ Lý vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu Thanh, thậm chí đã cử cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến Hoàng tộc, định ép cậu ấy tới nhà họ Lý”.
“Nếu vết thương của cậu Thanh không được chữa trị kịp thời, khi nhà họ Lý đến lần nữa, cậu ấy sẽ đối phó ra sao?”
Sao Thượng Quan Nhu lại không biết Thượng Quan Hoàng đang cố tình thăm dò cô ta chứ.
Rõ ràng Thượng Quan Hoàng đã cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Dương Thanh, rõ ràng anh đã bị thương nặng, nhưng lão ta e ngại Dương Thanh nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà định tìm hiểu tình trạng của Dương Thanh qua cô ta.
Nếu Thượng Quan Hoàng biết tình trạng thật của Dương Thanh, Thượng Quan Nhu hiểu rõ sẽ xảy ra chuyện gì.
Với hiểu biết của cô ta về Dương Thanh, anh sẽ không bao giờ ngồi chờ chết hay tự chặn đường lui, nếu anh dám giết cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý, tức là anh đã có năng lực đối phó.
Nếu Thượng Quan Hoàng gây bất lợi với Dương Thanh trong tình huống này, có lẽ Hoàng tộc sẽ gặp họa.
“Ông nội, mời ông về cho!”
Thượng Quan Nhu kiên định nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...