“Ông chủ Lý, hẳn ông còn chuyện khác muốn nói đúng không?”, Thượng Quan Hoàng cười cười hỏi.
Nghe Thượng Quan Hoàng hỏi như vậy, lòng Lý Giang Hùng lập tức trầm xuống, chẳng lẽ Lý Thái Bạch thật sự bị Hoàng tộc họ Thượng Quan bắt được?
Nếu quả đúng như vậy, lão ta vội vã tới đây thử bọn họ liệu có làm bọn họ nghi ngờ nhà họ Lý không?
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Lý Giang Hùng bỗng nói: “Không dối gạt Hoàng Chủ, đúng là tôi có chuyện muốn tìm ngài”.
“Hử?”
Thượng Quan Hoàng cười hỏi: “Có chuyện gì cứ nói thẳng! Nếu không tiện nói ở đây thì để tôi bảo những người khác ra ngoài”.
Lý Giang Hùng lắc đầu: “Không có gì mà không tiện cả”.
Lão ta thận trọng tổ chức lại ngôn từ rồi mới lên tiếng: “Là như vầy, ngày mai là ngày vui của Lý Bảo Tuấn cháu tôi cùng với công chúa Nhu, tôi nghe nói công chúa Nhu và cậu Thanh là bạn tri kỉ, tôi muốn mời cậu Thanh làm người chứng hôn cho đôi trẻ, mong Hoàng Chủ chấp thuận cho”.
Lão ta vừa thốt ra lời này, nụ cười trên mặt Thượng Quan Hoàng lập tức tắt ngấm, một luồng hơi lạnh như có như không tràn ra từ trên người Thượng Quan Hoàng.
Lần trước Lý Giang Hùng tới tìm Dương Thanh đã khiến lão ta vô cùng bất mãn, lần này, Lý Giang Hùng lại dám tới đề nghị Dương Thanh làm người chứng hôn, rốt cuộc nhà họ Lý này với Dương Thanh đã thỏa thuận với nhau những gì?
Thượng Quan Hoàng có lí do hoài nghi rằng, ngày đó Lý Giang Hùng tới tìm Dương Thanh đã bàn luận chuyện hợp tác với nhau cùng đối phó với Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Đúng lúc này, một người hầu vội vàng hấp tấp chạy vào, hô lên: “Hoàng Chủ, không thấy Lý Thái Bạch đâu nữa”.
Hắn ta vừa thốt lên, Lý Giang Hùng lập tức run cả người, lúc này lại có người tới báo cáo Lý Thái Bạch mất tích, liệu đây có phải là việc Thượng Quan Hoàng cố tình sắp xếp không?
Hay là, thật sự đến lúc này Hoàng tộc mới phát hiện Lý Thái Bạch đã mất tích?
Ánh mắt lão ta ghim chặt vào Thượng Quan Hoàng, nhưng thấy sắc mặt Thượng Quan Hoàng không hề thay đổi, như thể không nghe thấy lời người hầu báo lại.
Lý Giang Hùng lập tức đã có đáp án, Thượng Quan Hoàng bình tĩnh như thế, chỉ e Lý Thái Bạch đã bị bọn họ khống chế được, bằng không, vì sao nghe nói một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong mất tích mà còn có thể thản nhiên đến vậy?
“Hoàng Chủ, nếu không tiện thì thôi vậy, tôi cũng chỉ đề nghị thế thôi”, Lý Giang Hùng vội vàng nói.
Thượng Quan Hoàng bỗng phá lên cười ha hả: “Nếu ông chủ Lý đã muốn mời cậu Thanh đảm nhiệm vai trò người chứng hôn thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi, chỉ không biết cậu Thanh có đồng ý hay không mà thôi”.
Lý Giang Hùng vội nói thêm: “Nếu cậu Thanh không muốn thì chúng tôi vẫn còn lựa chọn khác, phiền Hoàng Chủ chuyển lời giúp tôi đến cậu ấy là được ạ”.
Thượng Quan Hoàng nói: “Vậy được!”
Lý Giang Hùng nhanh nhẹn bảo: “Nếu thế, tôi xin phép trở về trước, ngày mai gặp lại!”
Mãi đến khi Lý Giang Hùng ra khỏi Hoàng phủ họ Thượng Quan, cặp mắt âm trầm độc địa của Thượng Quan Hoàng mới thoáng lóe một tia sáng lạnh, lão ta nhìn xuống gã người hầu vừa báo chuyện Lý Thái Bạch mất tích, hỏi: “Lý Thái Bạch biến mất là thế nào?”
Người hầu vội vàng thưa: “Trước đây, mỗi sáng sớm, Lý Thái Bạch sẽ đúng giờ dậy tu luyện, nhưng hôm nay không thấy đâu ạ”.
Thượng Quan Hoàng không nói thêm, nhưng mọi người có mặt ở đây đều có thể cảm thấy cơn phẫn nộ cực lớn toát ra từ trên người lão ta cùng với một ý muốn giết người cực mạnh lướt qua.
“Bãi triều!”
Lão ta vung tay lên, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Đám người của Hoàng tộc đứng bên dưới quay sang nhìn nhau, ngày thường Thượng Quan Hoàng rất hiếm khi nổi giận, nhưng hôm nay, tâm trạng của Thượng Quan Hoàng dường như không khống chế được nữa.
Thượng Quan Hoàng tìm tới chỗ Thượng Quan Phó nói: “Hoàng thúc, cháu muốn mời chú đi gặp Dương Thanh một chuyến với cháu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...