Anh đã bố trí xong xuôi mọi việc, chỉ cần Ngải Lâm về tới Yến Đô là sẽ có người đưa cô ấy tới một nơi an toàn.
Chỉ có điều, hiện tại anh còn không biết Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An đi đâu rồi.
Song, trước mắt không có tin tức gì truyền đến thì chính là tin tốt nhất, chưa biết chừng Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi cũng nên.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, tiếng Thượng Quan Nhu vẳng vào trong nhà: “Cậu Thanh, tôi có thể vào không?”
Dương Thanh nói vọng ra: “Cửa không khóa, mời vào!”
Chốc lát sau, Thượng Quan Nhu đã đi tới trước mặt Dương Thanh, cười hỏi: “Ông nội tôi không làm khó cậu chứ?”
Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt phức tạp, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi: “Chị sắp phải gả tới nhà họ Lý?”
Không biết vì sao, Thượng Quan Nhu nghe nói thế liền lộ vẻ bối rối, nhưng chỉ thoáng chốc, tia hoảng loạn trên mặt cô ta đã biến mất, cô ta cười nói: “Cậu biết rồi à!”
Thượng Quan Nhu như muốn né tránh ánh mắt Dương Thanh, giống một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
Nhìn Thượng Quan Nhu như vậy, Dương Thanh biết ngay, dù vừa rồi Thượng Quan Hoàng không hoàn toàn nói thật thì ít ra có một điều này là thật, Thượng Quan Nhu không muốn kết hôn với người nhà họ Lý.
“Thượng Quan Hoàng Chủ nói, vì cứu tôi ra khỏi nhà họ Lý nên chị mới đồng ý kết hôn với con cháu nhà đó?”, Dương Thanh hỏi.
Thượng Quan Nhu lập tức hiểu ra, đây nhất định là điều mà Thượng Quan Hoàng vừa nói với Dương Thanh.
Bỗng dưng cô ta không biết nên trả lời Dương Thanh thế nào, nhưng chính một chốc do dự bối rối này của cô ta đã khiến Dương Thanh gần như khẳng định, đúng là vì mình nên Thượng Quan Nhu mới đồng ý kết hôn với người nhà họ Lý.
Lát sau, Thượng Quan Nhu mới lên tiếng: “Thực ra, kết hôn với ai cũng chẳng quan trọng, dù sao tôi cũng là con gái của Hoàng tộc họ Thượng Quan, vốn không có quyền tự do quyết định hôn nhân của mình, dù có muốn kết hôn với người mình thích thì chỉ e không thể được rồi”.
Nói đến đó, cô ta nhìn thẳng vào Dương Thanh, như thể muốn tìm kiếm điều gì trên mặt anh.
Dương Thanh chỉ chau mày, không biết đang suy nghĩ gì, chẳng hiểu vì sao, lúc này trong đầu Thượng Quan Nhu lại tràn ngập bóng hình anh.
Cô ta chưa bao giờ ngờ được, mình lại thích một người đàn ông đến thế. Từ khi còn nhỏ, cô ta đã biết, mình là con cháu của Hoàng tộc họ Thượng Quan, đời này đừng nghĩ tới chuyện kết hôn với người mình thích.
Vậy nên, từ nhỏ cô ta đã dốc hết sức tập võ và học tập, chính là để bản thân trở nên xuất sắc hơn nữa, khiến cho Hoàng tộc không thể thiếu mình, chỉ có như vậy, cô ta mới có hi vọng từ chối kết hôn với người mình không thích.
Dẫu vậy, trước sau Thượng Quan Nhu vẫn không nghĩ tới chuyện phải lập gia đình, cho nên chưa từng rung động trước bất cứ chàng trai nào.
Mãi đến khi cô ta gặp Dương Thanh. Ban đầu, đúng là cô ta chỉ đơn thuần coi trọng năng lực của Dương Thanh, muốn tìm cho Hoàng tộc Thượng Quan một người bạn có tiềm lực lớn, cho nên mới tiếp xúc với Dương Thanh.
Nhưng sau này, trong quá trình làm bạn cùng Dương Thanh, cô ta chậm rãi phát hiện, chàng trai này hoàn toàn không giống những người đàn ông khác, cậu ấy trọng tình trọng nghĩa, vì người mình quan tâm, cậu ấy có thể hi sinh cả tính mạng.
Không chỉ có thế, thực lực của Dương Thanh còn rất mạnh, tuổi còn trẻ đã đặt chân tới Siêu Phàm Cảnh, vượt xa vô số thiên kiêu anh tài.
Cô ta từ từ bị hào quang trên người Dương Thanh thu hút, chỉ là trước sau vẫn cố gắng đè nén tình cảm trong lòng. Cô ta cũng biết, dù mình có thổ lộ cõi lòng với Dương Thanh, Dương Thanh cũng sẽ không đón nhận tình cảm ấy.
Bởi cô ta biết, trái tim Dương Thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có chỗ cho một người con gái mà thôi.
Cô ta hâm mộ Tần Thanh Tâm, thậm chí còn từng nghĩ, nếu mình cũng sinh ra trong một gia tộc bình thường, mình chính là Tần Thanh Tâm thì tốt biết bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...