Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
“Giết!”
Dương Thanh không chút chần chừ, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh cả người lên tay phải, sau đó vung về phía hư không trước mặt.
“Âm!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, đòn tấn công của Dương Thanh và Diệp Lâm va vào nhau.
Kình khí võ đạo đáng sợ lan tràn ra bốn phương tám hướng tựa như vòi rồng.
Ngọn núi dưới chân hai người âm ầm vỡ nát, cả Yến Sơn đều như đang rung lên.
“Âm ầm ầm!”
Một giây sau, ngọn núi dưới chân hai người lập tức nổ tung.
Dương Thanh lập tức di chuyển, mấy giây sau, anh đã đứng trên một tảng đá trên núi, Diệp Lâm cũng đứng trên một tảng đá khác.
Hai người đứng từ xa nhìn nhau, trong mắt là sát khí cực kỳ mãnh liệt.
Lưu lão quái đang ác chiến với hai anh em họ Tống cũng vô thức dừng tấn công, lúc nhìn về phía Dương Thanh, vẻ mặt lão ta tràn đầy khiếp SỢ.
“Sao có thể có chuyện đó được?”
Lưu lão quái thật sừ vô cùng khiếp sợ, lão ta biết thiên phú võ đạo của Dương Thanh rất mạnh, cũng biết Dương Thanh đã mạnh hơn lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nửa năm trước.
Nhưng lão ta vẫn không ngờ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Dương Thanh đã từ một người bán bộ Siêu Phàm Cảnh nâng cao thực lực đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí còn sắp đạt đến mức độ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Kể cả trạng thái mạnh nhất của lão ta bây giờ cũng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi!
Nghĩ đến đây, lão ta chợt nhìn về phía Diệp Hoàng đang kéo dài hơi tàn cách đó không xa, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
“Với thực lực của tôi bây giờ, còn lâu mới tiêu diệt được Dương Thanh, nếu đã thế, vậy tôi chỉ có thể dùng máu tươi của ông để nâng cao thực lực của mình thôi”.
Lưu lão quái thầm nghĩ trong lòng.
Miêu Thành vốn dĩ là một nơi chuyên về cổ thuật, mà Lưu lão quái chính là đại sư cổ thuật, sở dĩ có thể nâng cao thực lực từ Thần Cảnh đỉnh phong lên Siêu Phàm Ngũ Cảnh trong vòng nửa năm ngắn ngủi là vì dùng thủ đoạn cực kỳ tà ác, sử dụng máu tươi của cao thủ Thần Cảnh để tu luyện cổ thuật của lão ta.
Lão ta còn chưa từng sử dụng máu tươi của cao thủ Siêu Phàm Cảnh để tu luyện cổ thuật của mình, mà lúc này, Diệp Hoàng đã hoàn toàn trở thành phế nhân chính là một mục tiêu cực kỳ thích hợp.
Lúc Lưu lão quái muốn ra tay với Diệp Hoàng, Diệp Hoàng hoàn toàn không nhận ra mình sắp đối mặt với cái gì, lúc này còn đang căm hận nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Diệp Hoàng cho rằng sở dĩ lão ta bị như bây giờ đều là vì Dương Thanh, trừ khi Dương Thanh chết, nếu không lão ta thật sự sẽ bị tức chết.
Diệp Lâm cũng không nhận ra sự nguy hiểm của Lưu lão quái, lúc này cũng đang thù hăn nhìn chăm chằm Dương Thanh.
“Nhóc con, mày yên tâm, tao sẽ không để mày chết thoải mái đâu. Tao sẽ hủy đi nền tảng võ thuật của mày trước, sau đó sẽ lần lượt nghiền nát xương cốt cả người mày, còn muốn gân mạch trên người mày đứt hết, để cho mày biết, kết cục của việc dám đắc tội với Hoàng tộc họ Diệp của tao thê thảm đến mức nào!”
Diệp Lâm nói với vẻ mặt dữ tợn, lão ta siết chặt hai tay, phát ra tiếng rắc rắc, tảng đá dưới chân cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt, có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.
“Bố, con muốn nó chết, con muốn tự tay giết chết nó!”
Diệp Hoàng cũng dữ tợn hét to: “Ngoài ra, con còn muốn hành hạ mỗi người ở bên cạnh nó đến chết ngay trước mặt nó nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...