Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
“Những ai đồng ý lựa chọn Hoàng tộc họ Diệp thì giơ tay phải lên!”
Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, Dương Thanh mở miệng nói.
Anh vừa dứt lời, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả mọi người đều đang anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng từ đầu đến cuối không có một ai nhấc tay.
Mười giây!
Ba mươi giây!
Một phút!
Một phút cứ trôi qua như thế, từ đầu đến cuối không có ai lựa chọn Hoàng tộc họ Diệp.
Vẻ mặt Diệp Hoàng trở nên vô cùng dữ tợn, kết quả như thế là chuyện lão ta không hề mong đợi chút nào, thế nhưng bây giờ nó đã thật sự xảy ra.
Điều khiến Dương Thanh cảm thấy khó hiểu là nhân vật chính ngày hôm nay, Diệp Lâm, người được chúc thọ trăm tuổi của Hoàng tộc họ Diệp vẫn luôn yên lặng ngồi ở đó, không màng thế sự, tựa như mọi chuyện đang diễn ra chẳng liên quan gì đến mình vậy.
Diệp Lâm yên tính một cách kỳ lạ, thậm chí còn khiến rất nhiều người quên đi sự tồn tại của mình.
“Xem ra, ngoại trừ những người thuộc Hoàng tộc họ Diệp, không có ai muốn thành lập liên minh với ông rồi”.
Lý Giang Hùng chọn đúng lúc lên tiếng mỉa mai: ‘Đã như vậy thì tôi xin chúc mừng Hoàng tộc họ Diệp, một mình thành lập một liên minh, xong sau đó cứ lấy cái tên liên minh Hoàng tộc họ Diệp là được rồi”. Ệ “Ha ha…”
Long Hoàng và Thượng Quan Hoàng bật cười.
Rất nhiều người cũng không nhịn được muốn cười như hai người kia, thế nhưng trong trường hợp này họ không dám làm thế.
Người của Hoàng tộc họ Diệp tức đến nồi sắc mặt tím lại như màu gan heo. Lúc Diệp Hoàng nhìn về phía Dương Thanh, sát ý lóe lên trong mắt lão ta, chỉ hận không thể dùng ngàn đao băm thây anh ra.
Thế nhưng, Diệp Hoàng phải nhịn, bây giờ chưa phải lúc để ra tay. Bởi vì ngoài việc này ra còn có một việc vô cùng quan trọng, đó mới là mục đích thật sự của Hoàng tộc họ Diệp hôm nay.
“Mấy người không muốn thành lập liên minh thì thôi!”
Diệp Hoàng ghìm sự tức giận của bản thân xuống, mắt nhìn kháp bốn phía, tiếp tục nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ nói đến chuyện thứ hai của ngày hôm nay”.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng nhưng ẩn trong ánh mắt của mỗi người vẫn có vẻ mong đợi.
Hai mắt Dương Thanh khẽ nhíu lại, rốt cuộc đã muốn nói đến chuyện thứ hai rồi sao?
“Chuyện thứ hai có liên quan đến sự xuất hiện của Đế Thôn, đã đến lúc chuyện này phải có kết quả”.
Diệp Hoàng nói một cách chậm rãi.
Quả thật là vì tranh giành Đế Thôn.
“Diệp Hoàng, không biết tại sao ông lại nói đến sự xuất hiện của Đế Thôn?”, bỗng nhiên có một người hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Hoàng, đợi lão ta giải thích.Dù sao theo như quy định của trăm năm trước của người đó, Vương tộc và Hoàng tộc không được bước chân vào Yến Đô cũng như không cho phép Hoàng tộc tranh giành Đế thôn.
Mặc dù quy định này đã có hơn trăm năm, nhưng bây giờ cho dù là Vương tộc hay Hoàng tộc đều đã đi vào Yến Đô, dường như cái quy định đó không gây ảnh hưởng gì đến Vương tộc và Hoàng tộc.
Lấy được Đế Thôn là sẽ có được cả thế giới, mặc dù đó chỉ là một truyền thuyết nhưng lại có khả năng sẽ trở thành sự thật rất cao, nếu không thì Hoàng tộc họ Diệp đã không nhắc đến Đế Thôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...