Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Quan trọng hơn, những người vừa xuống xe đều là những khuôn mặt xa lạ.
Khi Dương Thanh xuống phòng khách ở tầng một, nhóm ba người đã tiến vào phòng khách.
Người trung niên cầm đầu đang ngồi trên sofa, sau lưng là hai ông lão mặc đồ vải.
Trên người của hai ông lão kia thấp thoáng có hơi thở của Siêu Phàm Cảnh.
Người trung niên trông khoảng bốn mươi lăm tuổi, nhưng làm Dương Thanh bất ngờ là ở ông ta cũng có uy thế của Siêu Phàm Cảnh.
Tại Chiêu Châu này, đây là lần đầu tiên anh gặp được người có thể đột phá vào Siêu Phàm Cảnh khi chỉ mới bốn mươi lăm tuổi.
Mà điều then chốt là có hai cao thủ Siêu Phàm Gảnh khác đi theo người trung niên này, như vậy có thể thấy ông ta có thân thế rất lớn.
Trong lúc Dương Thanh quan sát người trung niên thì ông ta cũng đang quan sát anh.
Đối với người trung niên, số tuổi nhỏ đến khó tin của Dương Thanh hoàn toàn vượt ngoài dự đoán. Mà điều làm ông ta ngỡ ngàng hơn hết là hơi thở Siêu Phàm Cảnh phát ra từ trên người anh. š Với thân phận và địa vị của mình, ông ta có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh khi chỉ mới bốn mươi lăm tuổi đã là có thiên phú vô cùng xuất sắc rồi, nhưng so với Dương Thanh thì quả là chẳng ra gì.
“Cậu là Dương Thanh?”
Người trung niên đột nhiên lên tiếng.
Nơi này là nhà của Dương Thanh nhưng người này lại tỏ ra mình mới là chủ nhân của căn nhà này.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ông là ai?”
Có người dám kiêu ngạo ở ngay địa bàn của mình, anh cực kỳ không vui.
Mà sự chất vấn của Dương Thanh cũng làm cho người trung niên khó chịu, một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt, giọng ông ta lạnh ngắt: “Trả lời câu hỏi của tôi!”
Dương Thanh không đáp lời, chỉ nhìn chăm chăm người trung niên.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Ông ta cười khẩy, ra lệnh: “Dạy cho cậu ta một bài học đi!”
Người trung niên nói xong thì một cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở đằng sau di chuyển, trong nháy mắt xông về phía Dương Thanh.
Nhưng anh vẫn chỉ đứng tại chỗ, không động đậy chút nào, vấn nhìn người trung niên với đôi mắt lạnh đến tận cùng.
Thấy Dương Thanh dám thờ ơ như thế, ông ta cười nhạo: “Không biết tự lượng sức!”
“Chán sống!”
Ông lão có thực lực Siêu Phàm Cảnh kia giận dữ quát, đột nhiên tung một cú đấm ra. “
Năm đấm sắp sửa trúng vào mặt Dương Thanh.
“Bộp!”
Vào thời khäc ngàn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên giơ tay chộp lấy cổ tay của ông lão.
Giờ phút này, bầu không khí im lặng như tờ!
Người trung niên và ông lão Siêu Phàm Cảnh khác đều trợn tròn hai mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Người đang bị Dương Thanh tóm lấy cổ tay thì con ngươi co rút, nghiêm nghị nhìn anh, cảm giác được sát ý cực kỳ khủng bố.
Lão ta là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh, thế mà vẫn nhận thấy được luồng áp lực như đào núi lấp biển từ Dương Thanh đang đứng trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...