Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
“Lý Dương, cậu to gan thật đấy, dám ngang nhiên xông vào Hoàng tộc Thượng Quan!”
Người trung niên bên cạnh Thượng Quan Hoàng nghiêm giọng quát.
Lý Dương lạnh lùng nhìn lão ta: “Tam hoàng tử bớt giận. Tôi xông vào Hoàng tộc Thượng Quan không phải vì vô lễ với Hoàng tộc các ông, mà là muốn bắt kẻ phế võ công của con tôi về nhà họ Lý”.
Người trung niên vừa quát tháo Lý Dương chính là bố của Thượng Quan Nhu, cũng là Tam hoàng tử của Hoàng tộc Thượng Quan, Thượng Quan Tử Khiêm, thực lực Thần Cảnh hậu kỳ.
Nghe Lý Dương nói vậy, Thượng Quan Tử Khiêm sa sầm mặt: “Ông can đảm thật đấy, dẫn người xông vào Hoàng tộc còn dám nói không phải vô lễ với chúng tôi?”
Ánh mắt Lý Dương loé lên sát khí mãnh liệt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Khiêm nói: “Tam hoàng tử đã nói vậy, tôi cũng không còn gì để nói”.
“Nhưng hung thủ phế bỏ tu vi của con trai tôi nhất định phải đi theo tôi một chuyến!”
Thái độ của Lý Dương vô cùng hống hách.
Từ đầu đến cuối Dương Thanh vấn bình tĩnh ngồi xem, giống như chuyện Lý Bảo Phong bị phế võ công không liên quan gì tới anh.
Thượng Quan Hoàng cũng im lặng không nói, chỉ là trong đáy mắt chợt loé lên một tia sát khí.
Thượng Quan Tử Khiêm thấy Lý Dương kiêu căng như vậy, cả giận nói: “Hoàng tộc Thượng Quan không có hung thủ ông muốn tìm. Tôi cho ông ba mươi giây, lập tức cút khỏi đây maul”
Lý Dương không thèm để ý. Ông ta đã dám dẫn người tới, còn nghênh ngang xông vào đòi người, đương nhiên dám chắc Hoàng tộc Thượng Quan không dám giết mình.
Từng giây từng phút trôi qua, Lý Dương và Thượng Quan Tử Khiêm giằng co, không ai chịu lên tiếng.
Cả phòng tiệc rộng lớn bị bao trùm bởi khí tức của cao thủ Thần Cảnh.
Không khí trở nên kịch liệt. Ba mươi giây sắp hết, Lý Dương đột nhiên nhìn xung quanh, cuối cùng dán mắt lên người Dương Thanh.
Trong này chỉ có mình cậu ta là người ngoài, có vẻ chưa tới ba mươi tuổi tại được ngồi ở ghế bên trái Thượng Quan Hoàng, chứng tỏ thân phận của cậu ta rất cao quý.
Hiển nhiên, cậu ta chính là người phế bỏ tu vi của Lý Bảo Phong.
“Gậu là người phế bỏ tu vi của con tôi đúng không?”
Lý Dương nghiêm trọng chất vấn.
Bấy giờ, Dương Thanh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt bình thản: “Đúng là tôi đã đánh một thằng vô dụng ở nhà họ Quách, chỉ là không biết anh ta có phải con của ông không”.
Am!
Nghe vậy, Lý Dương nổi trận lôi đình.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sau lưng ông †a cũng bộc phát khí thế mạnh mẽ.
Lý Dương vốn là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.
Thoáng chốc, sát khí của hai cao thủ Thần Cảnh khoá chặt Dương Thanh.
Những người có cảnh giới thấp trong phòng tiệc đều cảm thấy áp lực khủng bố.
Nhưng Dương Thanh vẫn bình tĩnh như không.
“Làm càn!”
Thượng Quan Nhu lập tức quát lớn, đứng chăn trước người anh, căm giận nhìn Lý Dương: “Cậu Thanh là khách quý của Hoàng tộc Thượng Quan, ông muốn làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...