Nhưng mà Lục Tỉnh Tuyết vẫn rất vui, dường như chỉ cần ngồi cạnh người đàn ông này cô ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Tỉnh Tuyết…”
“Anh Thanh…”
Hai người bỗng thốt lên cùng một lúc, sau đó nhìn nhau bật cười.
“Hay anh nói trước đi!”
Lục Tỉnh Tuyết nói.
Dương Thanh nâng tách trà lên, uống một hớp, sau đó vẻ mặt hơi khó xử nhìn Lục Tinh Tuyết nói: “Tinh Tuyết, anh định rời khỏi nơi này!”
Dương Thanh vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Lục Tỉnh Tuyết lập tức sượng ngắt.
Hôm nay Dương Thanh tới nhà họ Lục tìm Lục Tỉnh Tuyết, thực ra là để từ biệt.
Anh đã rời Yến Đô một thời gian dài, có rất nhiều chuyện đang chờ anh về để giải quyết.
Ngoài ra, nếu anh còn ở lại đây thì có lẽ sẽ mang đến nhiều tai họa cho nhà họ Lục, cho nên, anh buộc phải rời đi.
“Được!”
Hồi lâu sau, Lục Tinh Tuyết mới gật đầu, chỉ nói một chữ, sắc mặt đây thương đau.
Dương Thanh không phải kẻ ngốc, anh đã sớm nhận ra tình cảm của Lục Tỉnh Tuyết dành cho mình, nhưng trong lòng anh đã có một người phụ nữ khác, đời này, trái tim anh không có chỗ cho bất kì ai khác ngoài cô ấy.
“Anh Thanh, có phải anh đã nhớ lại tất cả?”
Lục Tinh Tuyết đột nhiên hỏi.
Dương Thanh gật đầu, không giấu giếm gì: “Ba ngày trước, ở đỉnh Ninh Sơn, anh đã nhớ lại tất cả”.
“Thì ra là thế, em hiểu rồi!”
Lục Tỉnh Tuyết gật đầu, tuy miệng vẫn cười nhưng nụ cười lại hết sức gượng gạo.
Khi Dương Thanh còn chưa khôi phục trí nhớ, thái độ của anh đã rất kiên quyết, trừ khi chắc chắn mình chưa kết hôn mới có thể tiếp nhận tình cảm của cô ta.
Nay anh đã khôi phục trí nhớ, toàn bộ ký ức đẹp đế cùng vợ mình đã quay về, anh càng không thể nào tiếp nhận cô ta.
“Tỉnh Tuyết, vừa rồi em định nói gì với anh?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Lục Tỉnh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, chúc anh lên đường bình an, cũng chúc anh cùng chị dâu hạnh phúc mỹ mãn! Tạm biệt!”
Nói đến đó, mắt cô ta đã ươn ướt, lệ đong đầy trong mắt.
Dương Thanh khe khẽ thở dài, nhìn chăm chú vào Lục Tỉnh Tuyết một lần cuối: “Trong lòng anh, em mãi mãi là cô em gái của anh, nếu có một ngày em gặp rắc rối, cứ tới tìm anh! Gặp lại saul”
Dứt lời, Dương Thanh quay đầu rời đi.
Ngay khi Dương Thanh bước ra khỏi biệt thự, Lục Tỉnh Tuyết không cách nào khống chế được tâm tình nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Nhưng cô ta vẫn cố nén không để mình bật khóc thành tiếng, như sợ Dương Thanh nghe thấy.
Thính lực của Dương Thanh vốn vượt xa người thường, đứng ngoài biệt thự cũng có thể nghe thấy những tiếng nức nở cố nén kia, anh âm thầm thở dài, không do dự nữa, cất bước đi nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...