Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Mã Vương châm chọc ra mặt: ‘Chẳng phải ông muốn làm con chó của Dương Thanh đấy sao? Thân là con cháu Vương tộc, lòng tự trọng của ông đâu rồi?”
“Ông muốn chết phải không?”
Bạch Vương tức khác nổi đóa, ý chí chiến đấu dâng lên, đăng đăng sát khí nhìn Mã Vương.
“Bạch Vương, Mã Vương, hai người bình tĩnh lại đi!”
Thấy Bạch Vương và Mã Vương sắp lao đầu vào đánh, Tiết Vương vội vàng ngăn cản.
“Tiết Vương, ông cũng thấy Mã Vương tự cao.
thế nào rồi đấy, chúng ta đã nói rất rõ ràng là tạm thời chờ xem tình hình thế nào, vậy mà ông ta vẫn cứ khăng khăng đòi làm lộ tung tích của Dương Thanh, không phải chán sống rồi à?”
Bạch Vương phẫn nộ nói: ‘Muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy chúng tôi chứ! Hiện nay chỉ còn lại ba Vương tộc chúng ta liên thủ thôi, chúng ta đứng trên cùng một chiến tuyến đấy!”
Mã Vương hừ lạnh: “Nói hay quá nhỉ. Có phải cùng một chiến tuyến hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết Dương Thanh phải chết, nếu cậu ta không chết thì chúng ta cũng đừng hòng sống’.
“Đủ rồi!”
Tiết Vương đột nhiên giận dữ hét lên: ‘Liên minh Vương tộc đã ra nông nỗi nào rồi mà các ông còn lục đục nội bộ vậy? Định làm Liên minh Vương tộc giải tán luôn đấy à!”
“Được thôi, các ông muốn giải tán thì giải tán đi, để xem không có cái liên minh này, các ông có thể trụ lại đến khi nào”.
Ngày nay, thực lực của Liên minh Vương tộc đã sụt giảm nghiêm trọng, nếu không nhờ vẫn còn liên minh thì e là các gia tộc đứng đầu ở mỗi Vương thành đã trỗi dậy làm loạn rồi.
Thấy Tiết Vương tức giận, Bạch Vương và Mã Vương mới dừng tranh cãi, trong xe rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, ba người đã lấy lại bình tĩnh, Tiết Vương lên tiếng: “Vừa rồi Bạch Vương nói một câu rất đúng, bây giờ chúng ta đang đứng trên cùng một chiến tuyến”.
“Bất kể là ở Vương thành Bạch, Vương thành Mã hay Vương thành Tiết thì ba Vương tộc của chúng ta đều là gia tộc mạnh nhất, nhưng điều đó không có nghĩa mỗi Vương tộc đều có khả năng trấn áp toàn bộ gia tộc hàng đầu trong Vương thành”.
“Sở dĩ mấy gia tộc kia đã rục rịch nhưng vẫn chưa hành động là vì họ biết ba Vương tộc chúng †a hợp lại thành liên minh, thế nên mới không dám bắt tay đối phó”.
“Nếu bây giờ chúng ta lục đục nội bộ rồi giải tán liên minh, tôi có thể khẳng định với các ông là Vương thành của mỗi người sẽ lập tức xảy ra nội loạn, muốn chỉ dựa vào thực lực của từng Vương tộc để đàn áp là hoàn toàn không thể”.
Nghe được lời phân tích của Tiết Vương, Bạch Vương và Mã Vương đều xấu hổ.
“Tiết Vương nói đúng, tôi xin lỗi vì sự nóng nảy vừa rồi. Mã Vương, tôi xin lỗi!”
Bạch Vương nhận lỗi trước.
Mã Vương thấy lão ta chủ động xin lỗi thì cũng hơi ngượng ngùng, mở miệng nói: “Bạch Vương, vừa rồi là do tôi nóng nảy trước, xin lỗi, mong ông đừng để ý”.
“Nói rõ cho nhau hiểu là tốt rồi, không ai có lỗi với ai cả, tôi chỉ hy vọng liên minh của chúng ta có thể luôn được duy trì, ít nhất phải qua được giai đoạn khó khăn này đã”.
Tiết Vương nói tiếp: “Mọi người đã bình tính lại rồi thì chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện lúc nãy'”.
“Không cần thảo luận nữa, vừa rồi tôi do hành động theo cảm tính, nóng lòng muốn Dương Thanh chết quá nên mới khăng khăng đòi tiết lộ tung tích của cậu ta”.
Mã Vương nhanh chóng đáp: “Tiết Vương và Bạch Vương đều cho rằng tạm thời nên xem tình hình thế nào thì cứ như vậy đi, nếu Dương Thanh bỏ qua thật thì chúng ta đi theo cậu ta cũng là chuyện tốt”.
Bạch Vương gật đầu tán thành: “Không sai, chúng ta chẳng ai muốn cúi đầu trước một người trẻ cả, nhưng nếu Dương Thanh là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì đừng nói là cúi đầu, quỳ xuống luôn cũng được nữa là. Cậu ta chịu cho chúng ta đi theo thì không có gì mất mặt hết’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...