Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Nghe Dương Thanh nói thế, nỗi lo âu trong lòng Đoàn Vô Nhai cũng vơi bớt phần nào, nhưng Độc Du và Đoàn Ngữ Yên vẫn còn bên cạnh, ông ta vẫn phải lo lắng cho hai người.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia vẫn thờ ơ nhìn Đoàn Vô Nhai, như không hề nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.
“Đi thôi!”
Dương Thanh bình thản lên tiếng.
Đã đến nước này, có nói thêm gì cũng chẳng tác dụng, Đoàn Vô Nhai đành phải đồng ý, dân theo Độc Du và con gái cùng Dương Thanh đi về phía nơi ở của Đoàn Hoàng.
Hoàng phủ họ Đoàn rất lớn, biệt viện của Đoàn Vô Nhai ở góc Đông Bắc, còn nơi Đoàn Hoàng ở chính là trung tâm của Hoàng phủ họ Đoàn, đi bộ cũng mất tối thiểu mười phút.
Mười phút sau, bốn người cùng hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới cung điện của Đoàn Hoàng.
Trong điện phủ cực lớn, có một chiếc ngai vàng đặt trên đài cao.
Phía dưới có bốn cao thủ Thần Cảnh và vài cao thủ bán bộ Thần Cảnh xếp hàng hai bên.
Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng nhìn xuống.
“Vô Nhai bái kiến phụ hoàng!”
“Đoàn Ngữ Yên bái kiến Hoàng Chủi!”
“Độc Du bái kiến Hoàng Chủ!”
Ba người quỳ xuống chào, chỉ có Dương Thanh vẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng kia.
Đoàn Hoàng hản đã ngoài bảy mươi, tóc đã bạc cả, mặc hoàng bào, cặp mắt sắc bén như mắt ưng lóe lên sát khí.
Khi Dương Thanh nhìn về phía Đoàn Hoàng, Đoàn Hoàng cũng đang quan sát Dương Thanh.
Lão ta cũng âm thầm khiếp sợ vì trông Dương Thanh còn trẻ đến thế. Mặc dù đã biết Dương Thanh còn rất trẻ nhưng khi gặp mặt, lão ta vẫn kinh ngạc vô cùng.
Với cảnh giới võ thuật hiện nay của lão ta, các cao thủ trẻ tuổi như Dương Thanh dù có mạnh đến đâu cũng không thể chịu nổi uy lực mà lão ta phát ra.
Lúc này, Dương Thanh đang nhìn thẳng vào lão ta, ánh mắt không chút sợ hãi, giống như đang nhìn một người bình thường mà thôi.
“Dương Thanh, thấy bổn Hoàng, vì sao không quỳ?
Đoàn Hoàng lạnh lùng chất vấn.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa mang bốn người đi vào đã trở về đứng hai bên Đoàn Hoàng, nhìn Dương Thanh, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Như thể chỉ chờ một mệnh lệnh từ Đoàn Hoàng, bọn họ sẽ xông ra giết chết Dương Thanh ngay lập tức.
Dương Thanh khinh thường cười một tiếng: “Ông có tư cách để tôi quỳ lạy sao?”
“Dương Thanh, chớ có vô lết”
Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ bên cạnh Đoàn Hoàng tức giận quát lớn.
“Cút!”
Dương Thanh gầm lên một tiếng, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp bất chợt phóng thẳng về phía tay cao thủ kia.
“Bịch bịch bịch!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...