Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Bây giờ căn cơ võ thuật của Long Thiên Vũ đã bị phá hủy, chỉ có thần y hàng đầu mới có giúp hắn ta thể khôi phục được như trước đây.
Còn trong Hoàng tộc họ Long, không chỉ có mỗi đứa cháu Long Thiên Vũ này, hơn nữa còn có mấy người thiên phú võ thuật không kém Long Thiên Vũ bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn hắn ta.
Chỉ vì Long Thiên Vũ là cháu đích tôn, thiên phú võ thuật hơn người, cảnh giới võ thuật lại cao nhất, vì vậy mới có thể chiếm vị trí đầu trong đám cháu Hoàng tộc.
Nhưng bây giờ hắn ta gần như bị đá khỏi đám con cháu Hoàng tộc họ Long rồi.
Sắc mặt của Long Khôn và Long Càn cũng hết sức khó coi. Trong Hoàng tộc họ Long bọn họ luôn ủng hộ Long Thiên Vũ, bây giờ Long Thiên Vũ bị loại bỏ khỏi trung tâm quyền lực, cũng báo trước tâm huyết mấy chục năm của bọn họ đã đổ sông đổ biển.
“Điện hạ, cậu không cần tự ti, nếu cần có võ thuật của cậu được chữa trị cẫu vẫn cọn hy vọng dước vào trung tâm quyền lực lần nữa”.
Long Khôn mở lời an ủi.
Long Thiên Vũ cười chua xót lắc dầu nói: “Hoàng tộc vô tình vở nào, tôi hiểu rõ hơn các người. Kiếp này tôi không thể trở lại như xưa được rồi”.
“Bởi vì Long Hoàng có sự kiêu ngạo của Long Hoàng, dù ông ấy có sai thì cũng đánh sai đến cùng!”
Giống nhưVương Chiến, không phải tôi muốn phải người giét lão ta mà đó là mệnh lệnh của Long Hoàng!”
Nghe Long Thiên Vũ nói vậy, Long Khôn và Kong Càn đều sửng sờ. Nhất là Long Khôn, trước đó khi gặp Vương Chiến ở phòng khám Ái Dân, lão ta vốn cũng không tin lời của Vương Chiến”.
Bây giờ nghĩ lại quả thật những gì Vương Chiến gặp phải đều không phải lỗi của lão ta, mà vì Vương Chiến đã trở thành kẻ vô dụng nên Long Hoàng không cần lão ta nữa.
Nói như vậy ngày nào đó vỗ công của lão ta bị phế bỏ, Long Hoàng cũng sẽ tiêu diệt lão ta sao?
Cùng lúc đó, tại phòng khám Ái Dân.
Sau khi Long Khôn đi, phòng khám trở về với sự yên lặng thường ngày, Vương Chiến ngồi một bên, nét mặt đầy lo âu.
“Ông Chiến đừng lo, có anh Thanh ở đây, không ai có thể làm gì ông đâu”.
Phùng Tiểu Uyển dịu dàng mỉm cười, nói với lão ta.
Vương Chiến hơi nghi hoặc, Long Khôn là một cao thủ Thần Cảnh hùng mạnh, thế mà Phùng Tiểu Uyển lại không sợ hãi chút nào, dường như cô ta không hề lo lắng Long Khôn sẽ giết mình.
Nếu Phùng Tiểu Uyển cũng là một cao thủ võ thuật thì không có gì lạ, vấn đề là cô ta chỉ là một thần y tài giỏi chứ không phải người luyện võ.
“Tiểu Uyển, cháu thật sự không sợ chút nào sao?”
Vương Chiến tò mò hỏi.
Phùng Tiểu Uyển chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao cháu phải sợ ạ?”
“Anh Thanh đang ở ngay tại đối diện phòng khám Ái Dân, nơi này lại là Thành Cửu Châu của anh ấy, ai dám làm gì cháu chứ?”
Nghe cô ta nói vậy, Vương Chiến mới chợt nhận ra cô gái này không phải quá can đảm mà là tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện.
Lão ta vô thức nghiêm túc nhìn tập đoàn Nhạn Thanh ở phía đối diện, không biết vì sao lại đột nhiên thấy lo lắng cho Hoàng tộc họ Long.
Đúng là lão ta đang bị họ đuổi giết thật, nhưng dù sao từ nhỏ đã sống trong Hoàng tộc họ Long, ít nhiều gì cũng có tình cảm gắn bó sâu nặng.
Nếu Hoàng tộc họ Long không vô tình như thế, dù có chết lão ta cũng chiến đấu vì họ đến cùng.
Lúc này, Dương Thanh đột nhiên vào phòng khám.
“Cậu Thanh!”
Vương Chiến vội vàng đứng lên, cảm kích nói: “Cậu Thanh lại cứu tôi rồi, chắc cả đời này tôi cũng không trả hết được ơn cứu mạng của cậu!”
Anh mỉm cười lắc đầu, quan sát lão ta một lát rồi đáp: “Xem ra ông đã khỏe lại rồi, trông sắc mặt tốt hơn nhiều”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...