Chỉ cần giơ tay, dùng một cây bút là có thể giết được Trang Tất Phàm ở cách đó hàng mười mét, đúng là sức mạnh của quỷ thần.
Không chỉ Mạnh Xuyên và Hồng Phúc sợ điếng người mà ngay cả mười hai cao thủ mặc đồ đen cũng có vẻ mặt khó tin.
Sau khi Dương Thanh thuận tay ném bút, vẻ mặt bình tĩnh mà bước đi.
Cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì họ mới thở hổn hển như vừa trút được gánh nặng, sau lưng ai cũng chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
“Cậu Mạnh, người có thẻ đen mà thực lực lại mạnh như vậy thì sau này cậu đừng chọc vào!”
Hồng Phúc nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mạnh Xuyên nhìn Trang Tất Phàm chết không nhắm mắt nằm kế bên, trong mắt rất không cam lòng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù cậu ta mạnh hơn nữa thì chẳng lẽ cậu ta còn thoát được súng ống?”
Hình dáng vẻ dữ tợn của Mạnh Xuyên, Hồng Phúc đã hiểu, sợ là chẳng bao lâu nữa, Mạnh Xuyên sẽ chết không chỗ chôn thôi.
Hồng Phúc có thể trở thành người phụ trách của Mãnh Ký thì tất nhiên cũng là người được nhà họ Mạnh coi trọng, cũng từng gặp nhiều cao thủ chân chính còn Dương Thanh là người duy nhất khiến ông ta sợ hãi.
Bên kia, Dương Thanh đã rời khỏi club Long Đằng.
Anh vừa mới đi ra, Quan Chính Sơn, Tô San và Hạ Hà tiến lên đón.
“Dương Thanh, anh không sao chứ?”
“Dương Thanh, anh không sao chứ?”
Hạ Hà và Tô San gần như là đồng thời hỏi ra tiếng.
Họ nhìn nhau, gò má hơi ửng đỏ.
Dương Thanh mỉm cười: “Không phải tôi bình an đi ra rồi à? Chuyện gì xảy ra được chứ?”
Nói xong, Dương Thanh nhìn Hạ Hà: “Cô yên tâm, sau này Trang Tất Phàm sẽ không bao giờ... quấy rầy cô được nữa!”
Hạ Hà không rõ ẩn ý trong lời Dương Thanh nhưng Quan Chính Sơn và Tô San lại cảm nhận được gì đó.
Trong lòng hai người khiếp sợ, xem ra Trang Tất Phàm đã chết rồi, hơn nữa còn là trong tình huống nhiều cao thủ nhà họ Mạnh vây đánh nữa.
“Anh Thanh!”
Lúc này, Hoàng Vũ lái xe chở Dương Thanh cũng xuất hiện.
“Anh Thanh, em định đi vào với anh, ai ngờ bị chặn ở cửa, họ không cho em vào!”
Hoàng Vũ giải thích với vẻ mặt chua xót, đối với chuyện đã xảy ra, cậu ta hoàn toàn không biết gì cả.
Dương Thanh khẽ gật đầu, dặn dò: “Cậu đưa cô Hà tới bệnh viện trước đi!”
Sau khi xe của Hoàng Vũ chạy đi, Dương Thanh mới nhìn Tô San nói: “Còn cô? Về nhà bằng cách nào?”
Tuy Tô San muốn Dương Thanh đưa về nhà nhưng cô ta biết Dương Thanh còn phải nói chuyện với Quan Chính Sơn nên đáp: “Bố tôi đã sắp xếp vệ sĩ cho tôi rồi, anh ta đưa tôi về cũng được. Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt!”
“Cậu Thanh, giờ cậu đi đâu? Tôi chở cậu đi!”, Quan Chính Sơn mở miệng hỏi.
“Tới nhà họ Quan trước đi!”, Dương Thanh nói.
Hai mươi phút sau, nhà họ Quan.
Dương Thanh ngồi ở ghế trên, Quan Chính Sơn cẩn thận ngồi cạnh, trong cả biệt thự chỉ có hai người bọn họ.
“Chuyện đêm nay, ông thấy thế nào?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Quan Chính Sơn sửng sốt một chút rồi nhanh chóng hiểu ý Dương Thanh: “Ý của cậu Thanh là chuyện tổ chức bán đấu giá Mạnh Ký?”
Dương Thanh gật đầu.
“Không dối gạt gì cậu, trong tỉnh Giang Bình, tổ chức đấu giá của nhà họ Mạnh đứng hàng đầu! Còn về chuyện Mạnh Ký bán đấu giá người đẹp, theo tôi được biết, chuyện này đã diễn ra bảy, tám năm rồi!”
Quan Chính Sơn nói đúng sự thật.
Dương Thanh nhìu mày: “Ông có chắc là bảy, tám năm rồi không?”
Quan Chính Sơn gật đầu: “Chắc chắn không quá mười năm. Tôi nhớ rất rõ là khi tôi vừa qua sáu mươi tuổi, tổ chức bán đấu giá Mạnh Ký chính thức đi vào hoạt động!
Dương Thanh im lặng không nói gì, vốn dĩ anh cho rằng kẻ vận chuyển người đẹp cho nhà họ Ngụy chính là nhà họ Mạnh, giờ xem ra là không phải.
Dù sao việc làm ăn này của nhà họ Ngụy đã kéo dài hơn 20 năm, còn nhà họ Mạnh chỉ mới bắt đầu bảy, tám năm nay.
Dương Thanh có linh cảm, dù không phải nhà họ Mạnh vận chuyển gái đẹp tới nhà họ Ngụy thì nguồn gái đẹp của họ Mạnh và họ Ngụy đều là một chỗ.
“Spa Hoàng Hà đưa gái đẹp tới bất kể giờ giấc, ông không biết chuyện này à?”, Dương Thanh hỏi
Quan Chính Sơn vội nói: “Nhờ hoạt động này, nhà họ Ngụy nhanh chóng phát triển mạnh mẽ!”
“Giữa nhà họ Ngụy và họ Mạnh có quan hệ gì?”, Dương Thanh lại hỏi.
Anh cảm thấy giữa hai nhà này có gì đó nhưng hôm nay ở Mạnh Ký, trừ nghe nói về một Ngụy Minh Nguyệt, không còn nghe ai tham gia nữa.
Quan Chính Sơn nghi ngờ: “Cậu Thanh, đừng bảo cậu đang hoài nghi là nhà họ Mạnh đưa gái đẹp cho nhà họ Ngụy nhé?”
“Sao? Không có khả năng à?”, Dương Thanh nghi ngờ hỏi lại
Quan Chính Sơn lắc đầu, khẳng định: “Không dối gạt cậu, nhà họ Mạnh và họ Ngụy có vài ân oán, vợ của chủ nhà họ Ngụy đời trước chính là con gái của nhà họ Mạnh!”
“Vốn dĩ nhà họ Mạnh định dùng cô con gái này để liên hôn với một gia tộc hàng đầu ở Yến Đô nhưng cuối cùng, cô gái này lại bỏ trốn với chủ đời trước của nhà họ Ngụy. Vì chuyện này nên trong cơn giận, nhà họ Mạnh đã cắt đứt quan hệ với cô gái này!”
“Tuy sau này nhà họ Ngụy cũng phát triển mạnh nhưng điều đó là chẳng liên quan gì tới nhà họ Mạnh!”
Nghe Quan Chính Sơn kể xong, Dương Thanh mới hiểu ra, khó trách nhà họ Ngụy chỉ phái một người thuộc lớp con cháu đi tham gia buổi đấu giá, hóa ra là vì nguyên do này.
“Cậu Thanh, hôm nay cậu ra tay với Mạnh Xuyên, e là nhà họ Mạnh sẽ không bỏ qua đâu!”
Quan Chính Sơn nói với vẻ mặt căng thẳng.
Dương Thanh nở nụ cười khinh miệt: “Nếu nhà họ Mạnh muốn biến mất thì tùy!”
Thấy Dương Thanh không hề để tâm về nhà họ Mạnh, Quan Chính Sơn lại cảm thấy trong lòng thoải mái.
Dù sao bây giờ nhà họ Quan cũng đã thần phục Dương Thanh, anh càng mạnh mẽ, tương lai nhà họ Quan mới càng thêm huy hoàng.
“Ông có từng nghĩ tới việc trở thành bá chủ duy nhất của Giang Hải, sánh vai với các thế gia hàng đầu của tỉnh thành không?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Quan Chính Sơn cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu dồn dập, ông ta biết Dương Thanh không phải đang nói giỡn với mình.
“Có! Nếu cậu Thanh bằng lòng ủng hộ nhà họ Quan, trong cả Giang Hải này, chúng tôi có sợ gì?”
Quan Chính Sơn bỗng đứng lên, vẻ mặt kích động.
“Nhưng dựa vào nền tảng của nhà họ Quan lúc này thì vẫn còn kém xa lắm!”
Dương Thanh nói không chút khách sáo.
Quan Chính Sơn không dám nói gì, ông ta biết Dương Thanh còn chưa nói xong.
Trầm ngâm một hồi, Dương Thanh mới mở miệng: “Ông chọn ra mười người trung thành và mạnh nhất của nhà họ Quan, yêu cầu là độ tuổi trong vòng 30, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người tới đây tiến hành huấn luyện họ!”
Nghĩ tới thực lực đáng sợ của Dương Thanh, trái tim Quan Chính Sơn kích động tới mức sắp nhảy ra khỏi miệng, ông ta vội đáp: “Vâng, cậu Thanh!”
Giơ đồng hồ lên xem giờ, Dương Thanh nói: “Tôi phải đi!”
“Cậu Thanh, để tôi bảo người chở cậu đi!”
Quan Chính Sơn vội nói.
Rất nhanh, bóng một người thanh niên xuất hiện trong biệt thự, khi thấy Dương Thanh, người này bắt đầu run rẩy.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...