Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Có vẻ chỉ còn khoảng hai ba cây, đã rất gần.
“Tốt nhất cô đừng lừa chúng tôi, bằng không cô sẽ chết rất thảm đấy”.
Lão Cửu nhìn chằm chằm vào Hoài Lam, trong mắt còn có sát khí.
Hoài Lam sợ hãi nhìn lão Cửu, vội nói: “Tiền bối cứ yên tâm, tôi sẽ không lừa hai người đâu”.
Dương Thanh nói: “Đi thôi!”
Anh nói rồi dẫn đầu, tiếp tục bước về phía Nam.
Chỉ mất mấy phút, ba người đã đi nốt quãng đường dài ba cây số.
Nhưng ở bờ sông không có gì, mà nếu muốn băng qua con sông này thì phải có thuyền.
“Tôi nhớ ở đây có nhiều thuyền con lắm mà!”
Hoài Lam nhíu mày, theo cô ta nhớ, quanh đây có rất nhiều thuyền con, nhưng giờ chẳng có chiếc nào hết.
Dương Thanh nói: “Chúng ta chia ra tìm xem!”
Anh nói rồi bước về một phía.
Họ sắp rời khỏi Hoài Thành, nhưng vì thiếu thuyền nên không thể rời đi.
May mà xung quanh toàn cỏ lau, cho dù cao thủ của Hoài Thành đuổi tới thì cũng rất khó phát hiện ra họ.
Nhưng ba người đã tìm tận mười phút mà vẫn không thấy chiếc thuyền nào.
Sắc mặt lão Cửu u ám tới cực điểm, ông lão lạnh lùng nhìn về phía Hoài Lam: “Chẳng phải cô đã cam đoan rằng có thể dẫn bọn tôi rời khỏi Hoài Thành à?”
Mắt Hoài Lam đỏ hoe, cô ta nhìn lão Cửu với vẻ hơi kiêng dè rồi quay sang Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, những gì mà tôi nói đều là thật, hồi trước ở đây có rất nhiều thuyền con, trên sông cũng có rất nhiều người lái thuyền, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà chẳng có ai hết”.
Trong lúc cô ta nói, trên sông bỗng xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền có một ông lão đội mũ rộng vành, cầm gậy trúc, đang chậm rãi chèo tới chỗ họ.
Hoài Lam lập tức mừng rỡ: “Có người lái thuyền rồi!”
Lúc này sắc mặt lão Cửu mới dịu lại, nhưng khi nhìn về phía con thuyền trên sông, ông lão lại nghiêm nghị nói: “Người lái thuyền này có gì đó khác thường, tôi không cảm nhận được khí thế trên người ông ta”.
“Hoặc là thực lực của ông ta đã vượt xa tôi, hoặc ông ta chỉ là người bình thường, nhưng tôi thấy ông ta không giống người thường lắm”.
Ông lão vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng họ: “Tìm thấy Dương Thanh rồi, cậu ta ở đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...