Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bốn gã cao thủ Dược Vương Cốc đã sợ đến choáng váng tự bao giờ, nhất là gã cầm đầu vừa bị cổ trùng giày vò một trận gần chết kia.
Cao thủ cầm đầu vội vàng lên tiếng: "Dược Vương Cốc chúng tôi có cao thủ rất thông thạo về ẩn nấp, mỗi lần huy động người ra ngoài làm việc, Dược Vương Cốc đều sẽ cử người âm thầm đi theo giám sát, thực lực của họ không cao lắm, đi theo chỉ để truyền lại tất cả mọi thứ bọn họ thấy cho Dược Vương Cốc".
"Khi Dương Thanh giết chết hai cao thủ của Dược Vương Cốc chúng tôi, Dược Vương Cốc cũng đã biết chuyện, chúng tôi cũng luôn theo dõi sát sao Dương Thanh, cho nên cậu ta vừa tới Hoài Thành, chúng tôi đã biết ngay".
Dương Thanh lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, chí ít thì cũng không phải anh em họ Tống bán đứng anh, vậy cũng tức là bọn Ngải Lâm tạm thời không có nguy hiểm gì.
Anh hơi nheo mắt hỏi: "Nói thế có nghĩa là, hiện giờ ở quanh đây cũng có cao thủ của Dược Vương Cốc đang ẩn náu, âm thầm giám sát chúng tôi và các ông?"
"Các ông thà chết cũng không chịu nói ra nguyên do các ông biết tôi giết cao thủ của Dược Vương Cốc chính vì hiện nay cũng có cao thủ của Dược Vương Cốc đang giám sát các ông, một khi các ông nói ra, Dược Vương Cốc nhất định sẽ không bỏ qua cho các ông?"
Gã cao thủ cầm đầu tuyệt vọng nói: "Cậu nói đúng, dù cậu không giết chúng tôi thì Dược Vương Cốc cũng sẽ không tha cho chúng tôi đâu".
Nói đến đó, ông ta bỗng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, cầu khẩn: "Cậu Thanh, xin cậu hãy thu nhận chúng tôi đi, nếu không, chúng tôi sẽ không còn đường sống nào nữa".
"Cậu Thanh, xin cậu hãy thu nhận chúng tôi!"
"Cậu Thanh, xin cậu hãy thu nhận chúng tôi!"
"Cậu Thanh, giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được chúng tôi, chỉ cần cậu đồng ý cứu chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc cho cậu".
Ngay sau đó, ba gã cao thủ còn lại cũng nhao nhao cầu xin.
Vừa nói xong, ông lão đã lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.