Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Thế vẫn chưa cao siêu lắm, chỗ cao siêu thật sự chính là tôi đã cho người đặt bom trên máy bay từ trước, rồi cố tình nói cho Dương Thanh biết một khi bay lên trời, máy bay sẽ nổ ngay, đồng thời xin cậu ta đưa Giai Di đi”.
“Phải như thế thì mới khiến Dương Thanh cảm thấy mình nợ ân tình của chúng ta, cũng vì lý do này, cho dù Giai Di không thể trở thành người phụ nữ của cậu ta thì cũng sẽ được cậu ta coi như bạn”.
“Đối với người trọng tình trọng nghĩa như Dương Thanh, phải khiến cậu ta nghĩ mình nợ ân tình của người ta thì cậu ta mới thật lòng đối xử với họ”.
Người trung niên hỏi tiếp: “Đại hoàng tử, cô chủ biết những chuyện này không?”
Phùng Chí Ngạo lắc đầu: “Con bé rất ngây thơ, chỉ khi nó không biết thì Dương Thanh mới tin nó”.
Người trung niên vội tâng bốc: “Đại hoàng tử anh minh!” !
Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ Phùng Chí Ngạo không hề đơn giản như vẻ ngoài, những gì ông ta làm trước đó đều là diễn.
Chẳng qua Dương Thanh đang vội về Yến Đô để tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nên không điều tra kỹ, chứ nếu anh điều tra thử thì sẽ biết, Phùng Chí Ngạo không hề bị tước quyền thừa kế, càng không bị giam lỏng.
Tất cả chỉ là tin tức mà ông ta cho người phát tán mà thôi.
Phùng Chí Ngạo lại nhìn về phía người trung niên: “Ông biết tại sao tôi cố tình để lộ tin tức Dương Thanh sắp dẫn con gái tôi đi không?”
Người trung niên lắc đầu, hỏi: “Xin Đại hoàng tử giải thích cho ạ!”
Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Khi nhận ra mình đã bị Hoàng tộc họ Phùng tính kế, Vũ Nghiễm sẽ thấy sao?”
Người trung niên đáp ngay: “Chắc chắn cậu ta sẽ rất tức giận, đồng thời báo chuyện này cho Vũ Hoàng biết, trong cơn nóng giận, chắc chắn Vũ Hoàng sẽ không liên hôn với Hoàng tộc họ Phùng nữa”.
Phùng Chí Ngạo cười: “Nói tiếp đi!”
Người trung niên thoáng sững sờ rồi mới nói tiếp: “Chẳng những Hoàng tộc họ Vũ từ bỏ việc liên hôn với Hoàng tộc họ Phùng mà còn có thể oán hận Hoàng tộc họ Phùng vì việc này”.
“Sau này, cho dù gia tộc Bách Lý định ra tay với Hoàng tộc họ Phùng, có lẽ Hoàng tộc họ Vũ sẽ không giúp nữa đâu”.
Nói đến đây, người trung niên càng thêm kinh hãi, Phùng Chí Ngạo làm thế, chẳng lẽ không sợ Hoàng tộc họ Phùng bị gia tộc Bách Lý tiêu diệt thật à?
Phùng Chí Ngạo cười ha hả: “Chắc chắn ông sẽ nghĩ, có phải tôi điên không mà dám làm thế, chẳng lẽ tôi không sợ Hoàng tộc họ Phùng phải một mình đối mặt với lửa giận của gia tộc Bách Lý ư?”
Người trung niên sợ hãi nói ngay: “Thuộc hạ không dám đoán bừa ý của Đại hoàng tử!”
Trong mắt Phùng Chí Ngạo lóe lên ánh sáng sắc bén: “Sau này, ông sẽ hiểu tại sao tôi làm thế”.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang lái máy bay đến Yến Đô.
Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, phát hiện mình đã ở trên chiếc máy bay đến Yến Đô, Phùng Giai Di cũng không làm ầm lên, còn lặng lẽ khác thường, nhưng trong mắt cô ta đã có thêm vẻ kiên định.
Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế ở Yến Đô.
Vào lúc này, vùng trời phía Đông đã chuyển sang màu trắng bạc, chỉ ba tiếng nữa là đến cuộc đấu võ tranh giành ngôi Vương của Yến Đô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...