Lúc này đây, khí thế của Thần Cảnh đỉnh phong tỏa ra từ Thượng Quan Nhu đã bao phủ toàn bộ Hoàng phủ họ Thượng Quan chỉ trong nháy mắt.
Ai nấy cũng đều bàng hoàng, Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc thì thẫn thờ. Trước kia, Thượng Quan Hoàng đã nói rằng một khi Thượng Quan Nhu bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thì cô ta sẽ được thừa kế Hoàng vị.
Giờ đây, lão ta đã chết và Thượng Quan Nhu thì đã cho thấy thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của mình. Nhìn khắp Hoàng tộc họ Thượng Quan, còn ai có tư cách làm Hoàng Chủ hơn cô ta đây? "Thượng Quan Tử Mặc xin chúc mừng cảnh giới võ thuật của Thượng Quan Nữ Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong!"
Thượng Quan Tử Mặc tự biết không còn hy vọng nào nữa, ban đầu trong lòng ông ta vẫn cảm thấy không phục nhưng vì e sợ Dương Thanh nên mới chủ động tỏ ra thiện chí với Thượng Quan Nhu.
Giờ đây, biết cô ta đã bước vào Thần Cảnh đỉnh phong, đương nhiên Thượng Quan Tử Mặc cũng không còn suy nghĩ không an phận nào nữa, ánh mắt khi nhìn Thượng Quan Nhu đã tràn đầy cung kính.
Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, mọi chuyện đều dùng thực lực để quyết định, ông ta là bề trên nhưng Thượng Quan Nhu lại mạnh hơn xa thì ông ta chỉ có thể phục tùng thôi.
"Chúc mừng Thượng Quan Nữ Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong!"
"Chúc mừng Thượng Quan Nữ Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong!" ...
Tất cả những người trong Hoàng tộc lần lượt quỳ xuống, lời chúc mừng Thượng Quan Nữ Hoàng vang lên hết lần này đến lần khác.
Những lời này từ điện Thượng Quan Hoàng lan rộng ra xung quanh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan đều biết Thượng Quan Nhu đã tiến vào cảnh giới cao hơn –Thần Cảnh đỉnh phong.
Đôi mắt của Thượng Quan Tử Chí đầy hung tàn, ông ta đứng đối diện với Thượng Quan Nhu gằn giọng nói: "Dù đã đột phá tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong thì đã sao? Phụ hoàng trước khi qua đời đã bổ nhiệm tao là người thừa kế của Hoàng tộc rồi".
"Thượng Quan Tử Chí, đến lúc này rồi mà anh vẫn không chịu tỉnh ngộ à? Thượng Quan Hoàng từng nói muốn anh thừa kế Hoàng tộc nhưng Hoàng tộc luôn tuân theo phép tắc. Anh chưa được làm lễ sắc phong thì vẫn chưa được xem là Hoàng Chủ tương lai".
Thượng Quan Tử Mặc nhìn ông ta, lạnh lùng cảnh cáo: "Bây giờ Nhu Nhu đã có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, lại còn mang huyết thống Hoàng tộc. Chỉ có con bé mới đủ tư cách dẫn dắt Hoàng tộc họ Thượng Quan đến tương lai tươi sáng thôi".
"Anh chỉ đang ở Thần Cảnh trung kỳ, lấy cái gì mà đi so với Nhu Nhu? Thượng Quan Tử Chí, anh yên phận đi!"
Thượng Quan Tử Khiêm cũng đứng dậy nói với Thượng Quan Tử Chí: "Anh cả, Hoàng tộc vừa trải qua gió tanh mưa máu, Lý Trọng trong trạng thái mất kiểm soát đã giết rất nhiều người trong Hoàng tộc. Bây giờ phụ hoàng cũng đã qua đời, ba anh em chúng ta nên đồng tâm hiệp lực giúp đỡ Nhu Nhu phát triển Hoàng tộc họ Thượng Quan mới phải".
"Đại hoàng tử hãy yên phận đi ạ!"
"Thưa Đại hoàng tử, Hoàng tộc đã chịu tổn thất lớn lắm rồi, thật sự không thể bị đả kích thêm lần nào nữa. Chỉ cần ngài cam tâm phụ tá Thượng Quan Nữ Hoàng, Nữ Hoàng nhất định sẽ không tính toán với ngài đâu".
"Đại hoàng tử, cầu xin ngài hãy từ bỏ hoàng vị, phụ tá Thượng Quan Nữ Hoàng đi ạ!"
Người trong Hoàng tộc tức thì cầu xin.
Thượng Quan Nhu không nói gì, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Thượng Quan Tử Chí với ánh mắt đầy phức tạp. Dù gì đi nữa, Thượng Quan Tử Chí cũng là bác cả của cô ta.
Nếu cô ta không được sinh ra thì có lẽ ngôi vị Hoàng Chủ đã rơi vào tay Thượng Quan Tử Chí rồi.
Thượng Quan Nhu không muốn làm Nữ Hoàng của Hoàng tộc họ Thượng Quan gì cả, nhưng Hoàng tộc đã bị tổn thương nặng nề, cô ta phải chèo lái Hoàng tộc, giúp Hoàng tộc khôi phục sinh lực bằng mọi giá.
Dù sao cảnh giới võ thuật của Thượng Quan Tử Chí chỉ có Thần Cảnh trung kỳ, hơn nữa năng lực cũng bình thường. Nếu để ông ta thừa kế hoàng vị thì Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ dần tiến đến sụp đổ.
Vì Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Nhu buộc phải lộ ra cảnh giới thật sự của mình.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ta, Dương Thanh vui mừng thầm gật đầu. Cuối cùng người phụ nữ này cũng có thể tự mình đứng lên đảm đương cả một gia tộc rồi, lúc này, cho dù không có sự trợ giúp của anh thì cô ta vẫn có thể làm tốt trách nhiệm của mình.
Thượng Quan Tử Chí luôn giữ im lặng, vẻ dữ dằn trong mắt dần tan biến.
Ông ta đột nhiên bật cười tự giễu: "Mọi người nói không sai, Hoàng tộc họ Thượng Quan hiện nay cần một Hoàng Chủ đủ tư cách thừa kế Hoàng tộc chứ không phải một Hoàng Chủ chỉ có thực lực Thần Cảnh trung kỳ. Tôi sẽ không tranh giành Hoàng vị nữa!"
Nghe được câu này, những người trong Hoàng tộc họ Thượng Quan đều nhẹ nhõm.
Người trong Hoàng tộc ngạc nhiên nhưng đều không nói gì. Họ biết Thượng Quan Tử Chí đã hy sinh rất nhiều vì ngôi vị, đến lúc sắp đạt được mục đích thì Thượng Quan Hoàng lại uống liều thuốc Siêu Phàm rồi nổ tan xác mà chết, Dương Thanh cũng trở lại sau khi đánh bại người bảo vệ Hoàng tộc.
Cảm giác đang ở trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục chính là đây.
Thượng Quan Nhu im lặng một lát rồi nhìn Thượng Quan Tử Chí, nét mặt ngổn ngang cảm xúc: "Cháu ủng hộ bác! Cháu sẽ mãi mãi giữ ngôi vị này lại cho bác. Chỉ cần cảnh giới của bác vượt qua cháu, cháu sẽ nhường nó cho bác!" Trong đôi mắt của Thượng Quan Tử Chí ngập tràn nhiệt huyết: "Được, quân tử nhất ngôn!"
Nói rồi ông ta xoay người đi, không hề lưu luyến.
Nhìn bóng lưng ấy, những người trong Hoàng tộc đều lặng thinh, chỉ đưa mắt nhìn Thượng Quan Tử Chí rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của ông ta hoàn toàn biến mất, Thượng Quan Nhu mới thở dài, nhìn lướt qua xung quanh rồi cất cao giọng: "Từ hôm nay, tôi là Nữ Hoàng của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Xin thề cả đời không lấy chồng, chỉ sống vì Hoàng tộc!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...