Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lúc này, Vũ Văn Bân đã tăng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng chạy về phía trước, nếu bị Dương Thanh đuổi kịp, anh ta biết mình chỉ còn con đường chết mà thôi.
Từ sau khi Dương Thanh quay về Giang Hải, anh ta đã coi Dương Thanh như cái gai trong mắt, giết chết Dương Thanh đã trở thành chấp niệm trong lòng anh ta.
Không ai biết để có được sức mạnh như bây giờ, anh ta đã phải trả giá đắt đến mức nào.
Nhưng anh ta không ngờ Dương Thanh lại mạnh thế này, với thực lực bây giờ, anh ta vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh, còn bị Dương Thanh đuổi giết.
Vũ Văn Bân nói với vẻ mặt dữ tợn: “Dương Thanh, một ngày nào đó, chắc chắn tao sẽ tự tay giết mày!” Nhưng sau khi tốc độ của Vũ Văn Bân tăng lên, tốc độ của Dương Thanh cũng bất chợt tăng vọt, khí thế cuồng bạo tràn ngập trong người anh.
Mắt anh đỏ ngầu, không thấy tròng trắng đâu nữa, nếu anh em nhà họ Tống đang ở đây thì sẽ biết, huyết mạch cuồng hóa lại đang bùng nổ rồi.
Lúc này, dường như Dương Thanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng rõ ràng trong mắt anh vẫn có thù hận dữ dội, anh muốn giết Vũ Văn Bân hơn bất cứ lúc nào.
“Sao có thể chứ?”
Vũ Văn Bân cảm nhận được khí thế của Dương Thanh đang ngày càng gần mình, có vẻ không dám tin, lông tơ trên người dựng đứng.
Anh ta có linh cảm, có lẽ hôm nay anh ta sẽ chết dưới tay Dương Thanh.
Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi: “Mình là cậu chủ của gia tộc Vũ Văn, sao có thể chết dưới tay một đứa con nuôi của gia tộc Vũ Văn chứ?”
Nhưng anh ta đã chạy nhanh hết mức mà vẫn không thể kéo dài khoảng cách giữa mình và Dương Thanh, chỉ thấy Dương Thanh đã đến rất gần.
“Vũ Văn Bân!”
Một giọng nói đằng đằng sát khí bỗng vang lên sau lưng anh ta.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ lập tức nện lên người Vũ Văn Bân, Vũ Văn Bân bay thẳng ra xa.
Vũ Văn Bân sợ hết hồn, không ngờ anh ta lại bị đuổi kịp thật. Anh ta bất chợt lấy dao găm ra, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Dương Thanh, nếu mày đã chán sống thế này thì hôm nay tao sẽ tiễn mày xuống lòng đất để gặp lão già đó!”
Anh ta nói rồi chủ động lao về phía Dương Thanh.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, quanh người tràn ngập sát khí đáng sợ, thấy Vũ Văn Bân lao về phía mình, anh hơi nhích chân, hóa thành một bóng mờ, xông thẳng tới trước mặt Vũ Văn Bân.
Vũ Văn Bân đâm mạnh dao về phía Dương Thanh: “Chết đi!”
“Rầm!”
Nhưng anh ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh thì đã bị Dương Thanh đá bay rồi.
“A a a... Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
Khi bị Dương Thanh đánh bay, mặt Vũ Văn Bân méo mó vì thù hận, anh ta nhanh chóng bò dậy, lại lao tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng anh ta vừa đứng dậy thì đã bị thương nặng, Dương Thanh lại tấn công, Vũ Văn Bân bay thẳng ra xa tiếp. “Rầm rầm rầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh hoàn toàn bùng nổ, điên cuồng tấn công Vũ Văn Bân, mỗi khi anh đánh một đòn, Vũ Văn Bân lại bay đi như quả bóng.
Nhưng bây giờ, Vũ Văn Bân còn chưa đến Thần Cảnh mấy tháng trước lại cứ như King Kong, cho dù Dương Thanh đang điên cuồng tấn công thì vẫn không thể giết chết anh ta được.
Nét mặt Vũ Văn Bân vô cùng dữ tợn, lửa giận đã khiến anh ta hoàn toàn bùng nổ, nhưng anh ta không sao chống đỡ nổi thực lực tuyệt đối, chỉ có thể bị Dương Thanh liên tục đánh bay.
Lúc này Dương Thanh đang cảm thấy rất nóng nảy, muốn trút hết lửa giận trong người ra ngoài, còn cơ thể anh thì đã bị thương nặng, những vết thương khiến người ta giật mình đang không ngừng chảy máu.
Nhưng anh lại như không cảm thấy gì, cứ liên tục tấn công Vũ Văn Bân.
Không ai biết nội tạng của anh đã bị tổn thương nặng, nếu là người bình thường thì đã chết vô số lần rồi.
“Dương Thanh!”
Vũ Văn Bân lại bò dậy, ngực anh ta đã lõm hẳn xuống, nhưng điều kỳ lạ chính là tuy bị thương nặng như thế nhưng trên người anh ta không hề có máu tươi.
Lồng ngực bị lõm xuống của anh ta đang dần khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Tuy huyết mạch cuồng hóa của Dương Thanh đã hoàn toàn bùng nổ nhưng anh vẫn giữ được tỉnh táo, đương nhiên anh cũng nhìn thấy vết thương trên người Vũ Văn Bân đang nhanh chóng khôi phục.
Đến giờ anh mới nhận ra, không thể coi Vũ Văn Bân là người nữa, anh ta đã bị nhà khoa học điên Black Doctor cải tạo rồi.
Bằng không, Vũ Văn Bân bị thương nặng như vậy, tại sao lại không chảy máu chứ?
Còn cả vết thương trên người anh ta nữa, tại sao chúng có thể nhanh chóng khép lại?
Trừ công nghệ cao cấp nano, Dương Thanh thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Dương Thanh, mày không giết được tao đâu!”
Vũ Văn Bân phá lên cười, vẻ thù hằn trong mắt ngày càng rõ rệt.
Chẳng những Dương Thanh đang điên cuồng không bị Vũ Văn Bân kích thích mà còn bình tĩnh hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân, muốn tìm ra điểm chí mạng của anh ta, bằng không, chẳng những anh không giết được Vũ Văn Bân mà còn chết nhanh hơn anh ta nữa.
Bây giờ, anh gần như không ôm hy vọng sống sót nữa, chỉ mình anh biết vết thương của mình nặng tới đâu.
Vào giây phút này, bộ não anh như phát triển hơn, anh có thể thấy rõ từng biến đổi trên cơ thể Vũ Văn Bân mỗi khi anh ta tấn công hay nói chuyện.
Vũ Văn Bân đã tấn công mấy trăm lần mà vẫn không thể chạm đến một cọng tóc của Dương Thanh, có vẻ anh ta cũng hơi suốt ruột, bèn khiêu khích Dương Thanh bằng những lời lẽ điên cuồng hơn trước.
“Ra thế!”