Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong lúc Dương Thanh đang thầm kinh ngạc, Lý Trọng và Thượng Quan Phó đã giao đấu hết chiêu này tới chiêu khác. Cuộc chiến của cao thủ cấp bậc như vậy có sức phá hoại khiếp người.
Bọn họ đánh ở đâu thì nơi đó lập tức bị phá hủy, bất kể là công trình kiến trúc hay các cơ sở hạ tầng bên đường đều bị phá sạch.
Lúc này, cả Hoàng thành Thượng Quan dường như trải qua một trận bão lớn, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đánh nhau phát ra khí thế võ đạo giống như mưa rền gió dữ không ngừng cọ rửa từng ngóc ngách trong Hoàng thành Thượng Quan.
"Trời ạ! Ngày tận thế sắp tới à? Sao tôi có cảm giác không thể thở được vậy?" "Tận thế cái rắm à? Đây có thể là khí thế võ đạo mà cao thủ Siêu Phàm Cảnh phát ra khi chiến đấu. Còn chuyện anh cảm thấy khó thở là do chênh lệch cảnh giới võ đạo giữa anh và đối phương quá lớn, đây chính là áp chế võ đạo”.
...
Những tiếng kinh ngạc khiếp sợ vang lên ở khắp nơi trong Hoàng thành Thượng Quan. Vào lúc này, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đang điên cuồng chiến đấu với trạng thái mạnh nhất.
Mỗi lần va chạm đều giống như một cơn bão võ đạo cuốn ra khắp Hoàng thành Thượng Quan.
Cho dù Dương Thanh sở hữu thể xác của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lúc này cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
"Ầm!"
Sau một lần đối đầu, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đều lùi lại. Thực lực của hai người tương đương, thậm chí khoảng cách lùi lại cũng giống nhau.
"Lý Trọng, ông cần phải hiểu rõ thực lực của chúng ta tương đương nhau, ông không có khả năng giết chết tôi, đồng thời tôi cũng không thể giết được ông. Hay là chúng ta bình tĩnh lại, cố gắng thương lượng?"
Thượng Quan Phó chợt nói nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lúc này, Lý Trọng chỉ cảm thấy người mình như bị xé rách vậy, liều thuốc Siêu Phàm kích thích sâu vào trong cơ thể lão ta, làm lão ta luôn duy trì trạng thái mạnh nhất.
Hai mắt lão ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thương lượng à? Ông giết các cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà tôi bỏ ra năm mươi năm tâm huyết mới bồi dưỡng được, ông tính lấy cái gì để thương lượng với tôi?"
Thượng Quan Phó lạnh lùng nói: "Được làm vua thua làm giặc! Ông đừng mong lừa được tôi. Rốt cuộc ông âm thầm bồi dưỡng nhiều cao thủ hàng đầu như vậy là có âm mưu gì? Ông biết rất rõ, nếu hôm nay tôi không giết bọn họ, một ngày nào đó, các người sẽ gây họa cho Hoàng thành Thượng Quan”.
"Bây giờ không phải tôi muốn xin thương lượng với ông mà rất có lý trí nói cho ông biết chúng ta không làm gì được nhau, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ khiến cho cả hai bên cùng chịu thiệt”.
Lý Trọng nghe Thượng Quan Phó nói vậy cũng dần bình tĩnh lại, nghiến răng hỏi: "Ông muốn thương lượng chuyện gì?"
Thượng Quan Phó lạnh lùng nói: "Nếu tôi đã biết thực lực của ông mạnh tới mức nào, tất nhiên không cho phép nhà họ Lý tiếp tục ở lại Hoàng thành Thượng Quan. Ông cần phải hiểu rõ, một khi chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng, cả tôi và ông đều không có khả năng cứu vãn được”.
"Sở dĩ Hoàng tộc chỉ là Hoàng tộc, bởi vì ở trong mắt vài Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ, Hoàng tộc không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh quá mạnh”.
"Cho dù ở trong Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ, với thực lực ông và tôi thể hiện ra lúc này cũng có thể xem là nhóm cao thủ gần hàng đầu. Nếu để cho bọn họ biết gia tộc có thực lực kém xa nắm giữ cao thủ cấp bậc như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
"Tôi cũng biết ông rất hận tôi, muốn bảo ông bỏ xuống thù hận với tôi là không có khả năng”. "Nếu đã vậy, chúng ta làm một giao hẹn, ông dẫn theo người nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chờ một ngày nào đó cảm thấy có thể giết được tôi thì quay lại Hoàng tộc tìm tôi, tôi tất nhiên theo đến cùng”.
Không thể không nói, lời của Thượng Quan Phó rất có lý. Cho dù Lý Trọng phẫn nộ cũng không đến mức bị cơn giận làm cho mất lý trí.
Lý Trọng nhất thời im lặng, Thượng Quan Phó cũng không vội, cứ chờ quyết định của lão ta.
Giờ phút này, Dương Thanh đột nhiên thấy căng thẳng. Cho dù cuộc chiến giữa Thượng Quan Phó và Lý Trọng vừa rồi vô cùng ác liệt, hai người đều tiêu hao rất lớn, hai bên đều bị thương nhưng chút tiêu hao và tình trạng vết thương này không đáng kể so với thực lực của bọn họ.
Một khi Lý Trọng thỏa hiệp và đồng ý dẫn theo nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, vậy anh là người chứng kiến trận chiến đấu này và bị hai người này xem là kẻ thù, anh sẽ chỉ có một con đường chết.
Cho dù anh dùng đan dược do Phùng Tiểu Uyển để lại có thể duy trì được mười phút trong trạng thái tốt nhất, vẫn không phải là đối thủ của hai người này.
Lý Trọng im lặng một lát, hai mắt đỏ ngầu mới nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông muốn nhà họ Lý chúng tôi rời đi như vậy à? Tôi không chấp nhận!"
Thượng Quan Phó khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vậy rốt cuộc ông muốn thế nào mới bằng lòng chấp nhận?"
Lý Trọng nói không hề khách sáo: "Cho tôi năm trăm tỷ coi như bồi thường chuyện ông đã giết nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý tôi. Đương nhiên, cũng không phải ông đưa cho tôi số tiền này thì tôi có thể bỏ qua mối thù đó được”.
Lúc này Thượng Quan Phó từ chối: "Không được!"
Lý Trọng nghiến răng nói: "Nếu ông không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể liều mạng đánh một trận, chỉ cần ông chết thì không ai có thể uy hiếp được nhà họ Lý nữa”.
Trong khi lão ta nói chuyện, khí thế võ đạo trên người lại phát ra, lao thẳng về phía Thượng Quan Phó.
Thượng Quan Phó lập tức hoảng sợ, không ngờ tên khốn kiếp Lý Trọng này nói ra tay là ra tay.
"Ông tạm thời dừng tay đã. Cho dù tôi không đồng ý với yêu cầu ông đưa ra nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục thương lượng!"
Thượng Quan Phó vừa đánh trả vừa tức giận nói.
Chẳng lẽ là lọ thuốc mà lão ta mới uống?
Thượng Quan Phó thầm suy đoán.