Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Liên tục mấy ngày, Dương Thanh đều đóng cửa không ra ngoài. Anh liên tục tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đao Thiên Diễn Kinh để hồi phục vết thương.  

Mỗi ngày Thượng Quan Nhu đều đúng giờ đưa thức ăn đến cho anh, sau đó lại vội vã rời đi.  

Hoàng tộc Thượng Quan và nhà họ Lý đều rất ăn ý duy trì sự bình tĩnh, không hề khiêu khích nhau.  

Chỉ chớp mắt đã trôi qua ba ngày.                Sáng sớm, Dương Thanh còn đang tu luyện, cửa phòng bị ai đó gõ vang. Ngay sau đó, giọng nói của Thượng Quan Hoàng vang lên: “Cậu Thanh, tôi có thể vào không?”  

“Vào đi, cửa không khóa!”  

Dương Thanh từ từ mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.  

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra, Thượng Quan Hoàng một mình bước vào. Lão ta đứng trước mặt Dương Thanh, cười nói: “Cậu Thanh, chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Chỉ chờ cậu lên tiếng là có thể ra tay với nhà họ Lý”.  


Dương Thanh thản nhiên nhìn Thượng Quan Hoàng, nói: “Tôi đã nói từ trước rồi, các người cứ tự bàn bạc đi, sau đó chỉ cần thông báo cho tôi bao giờ ra tay, đến lúc đó tôi sẽ tự đến”.  

Thượng Quan Hoàng vội vàng giải thích: “Chúng tôi đã định chín giờ tối nay sẽ bất ngờ đánh vào nhà họ Lý. Hôm nay tôi tới là muốn xem cậu Thanh còn gì căn dặn nữa không?”  

Dương Thanh nói: “Không có. Chín giờ tối, tôi sẽ tự đi đến nhà họ Lý!”  

Thấy Dương Thanh ra vẻ vô cùng bình tĩnh, trong lòng Thượng Quan Hoàng hơi kinh ngạc. Xem ra Dương Thanh đã hoàn toàn khôi phục, nếu không cũng sẽ không tự tin như vậy.  

Thượng Quan Hoàng bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi, còn có việc này tôi phải nói với cậu một tiếng. Hôm qua tôi đã triệu tập người trong tộc để cử hành lễ sắc phong Thượng Quan Nhu trở thành người thừa kế Hoàng tộc. Đợi đến khi thực lực võ đạo của nó đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong là có thể thừa kế”.  

Nói xong, lão ta nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt mong đợi. Chỉ là lúc này, vẻ mặt Dương Thanh lại tràn ngập sự bình tĩnh, không chút thay đổi, hiển nhiên anh không hề coi trọng chuyện này.  

“Còn việc gì nữa không?”, Dương Thanh hỏi.  

Thượng Quan Hoàng nghe ra được ẩn ý muốn đuổi khéo của Dương Thanh, nói tiếp: “Hết rồi. Vậy tôi không quấy rầy cậu Thanh nữa. Chín giờ tối, tôi sẽ tới đón cậu”.  

Dương Thanh hơi nhíu mày: “Ông nghe không hiểu lời tôi nói à? Chín giờ tối, tôi sẽ có mặt đúng giờ tại nhà họ Lý, không cần bất kỳ ai đi theo”.  

“Chuyện này…”  

Vẻ mặt Thượng Quan Hoàng vô cùng khó xử. Thượng Quan Phó đã nói với lão ta, phải tự mình giám sát Dương Thanh, sợ lỡ như anh bất ngờ phản bội quay sang bắt tay với nhà họ Lý. Nếu như Dương Thanh hành động một mình, sao Thượng Quan Phó có thể giám sát anh được?  

Thấy Thượng Quan Hoàng do dự, Dương Thanh tỏ vẻ không vui: “Sao vậy? Thượng Quan Hoàng Chủ, tôi giúp các người đối phó nhà họ Lý, vậy mà lại muốn khống chế tôi trong tầm mắt Hoàng tộc ư?”  

Thượng Quan Hoàng lập tức ra vẻ sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói: “Cậu Thanh, cậu hiểu lầm rồi. Tôi chỉ lo lắng cậu một thân một mình hành động sẽ bất tiện, cho nên mới muốn sắp xếp hai người bên cạnh để cậu sai bảo bất cứ lúc nào. Nếu cậu không cần, vậy tôi sẽ không sắp xếp nữa”.  

Dương Thanh không quan tâm nữa, anh lại nhắm mắt, tiếp tục tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đao Thiên Diễn Kinh.                Thượng Quan Hoàng thấy vậy, dù trong lòng hơi bất mãn nhưng cũng không nói gì nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.  


Sau khi lão ta đi rồi, Dương Thanh mới mở mắt ra, ánh mắt thoáng lóe lên tia sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Thật sự coi tôi là thằng ngu ư?”  

Sao anh có thể không hiểu ý của Thượng Quan Hoàng chứ? Không phải lão ta muốn anh lúc nào cũng phải chịu sự quản lý của Hoàng tộc sao?  

Thượng Quan Hoàng vừa đi được một lát, Thượng Quan Nhu lại đến.  

“Tôi nghe ông nội nói tối nay sẽ ra tay với nhà họ Lý, hôm nay cậu cảm thấy thế nào rồi? Nếu cảm thấy cơ thể chưa ổn, tôi sẽ bảo ông nội thay đổi kế hoạch”.  

Thượng Quan Nhu vừa thấy Dương Thanh đã lập tức lo lắng hỏi.  

Dương Thanh lắc đầu, khi nhìn Thượng Quan Nhu, ánh mắt anh còn mang vài phần áy náy. Anh thật sự không muốn lừa gạt cô ta, nhưng lại không thể không gạt.  

“Yên tâm đi, tôi không sao”.  

Dương Thanh nói, sau đó lại bất ngờ hỏi: “Chị cho rằng nếu không có tôi, liệu cơ hội Hoàng tộc họ Thượng Quan thắng được nhà họ Lý có lớn hay không?”  

Thượng Quan Nhu hơi sững sờ, không hiểu tại sao Dương Thanh lại nói như vậy, suy nghĩ một lát, cô ta lắc đầu, mặt đầy đau khổ nói: "Ông tổ nhà họ Lý - Lý Trọng, vốn đã là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, 50 năm trước, còn có chín tên cao thủ nhà họ Lý biến mất cùng lão ta".  

“Nếu tôi đoán không lầm, cao thủ Lý Giang Hùng mang đến hôm đó có thực lực Siêu Phàm Cảnh, cũng chính là một trong chín cao thủ cùng biến mất với Lý Trọng năm mươi năm trước”.  


“Chỉ là bây giờ không thể chắc chắn tám người kia đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh hay chưa? Nếu bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, không có cậu, Hoàng tộc Thượng Quan chắc chắn không có phần thắng”.  

Dương Thanh hỏi: “Ngay cả nhà họ Lý cũng có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, còn giấu mình lâu như vậy, chẳng lẽ Hoàng tộc Thượng Quan không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh ẩn thân hay sao?”  

Thượng Quan Nhu lắc đầu: “Với địa vị hiện giờ, tôi vẫn chưa thể tiếp xúc với cao thủ bậc đó, nhưng tôi cảm thấy Hoàng tộc chắc chắn có cao thủ Siêu Phàm Cảnh ẩn núp trong bóng tối. Chỉ là dựa vào cao thủ Siêu Phàm Cảnh đó vẫn chưa thể đảm bảo có thể trấn áp được nhà họ Lý. Nếu không Hoàng tộc Thượng Quan đã sớm ra tay với nhà họ Lý rồi”.  

Nghe Thượng Quan Nhu nói như vậy, nỗi lo trong lòng Dương Thanh cũng vơi vớt rất nhiều.   

"Cho dù thế nào tôi cũng hy vọng tối hôm nay cậu có thể bảo đảm sự an toàn của mình đầu tiên”.  

Thượng Quan Nhu bỗng nhiên nhìn chằm chằm Dương Thanh nói, trên mặt ngập tràn lo âu.  





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui