Dương Thanh đi tới trước ghế sofa nhìn Thượng Quan Nhu đang hôn mê, sắc mặt đột nhiên hơi khó coi.
Lúc này nói Thượng Quan Nhu đã hôn mê còn không bằng nói cô ta còn có chút tỉnh táo, hai mắt mơ màng như muốn mở ra lại khó có thể mở được.
Thượng Quan Nhu mặc váy cưới màu trắng, gương mặt được trang điểm tinh tế giống như tiên nữ từ trên trời xuống trần gian, đẹp không thể tả xiết.
"Thượng Quan Nhu, mau tỉnh lại đi!" Dương Thanh vội vàng gọi một tiếng. Lúc này Thượng Quan Nhu hình như có chút phản ứng, cô ta cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Thanh.
"Sao... sao tôi ở đây?"
Thượng Quan Nhu trầm giọng nói.
Mặt cô ta ửng hồng, nhìn Dương Thanh với ánh mắt cuồng nhiệt như muốn nuốt sống anh vậy.
Dương Thanh lập tức ý thức được có điểm không đúng. Lúc này Thượng Quan Nhu đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, còn với dáng vẻ cám dỗ như vậy rõ ràng rất không thích hợp, rất có khả năng có người gài bẫy anh.
Nhưng anh không biết rốt cuộc là người nhà họ Lý hay người của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Thượng Quan Hoàng còn có thể lợi dụng chuyện gả Thượng Quan Nhu vào nhà họ Lý để thử thăm dò mình có mất đi tu vi võ đạo hay không, vậy chắc chắn có thể làm ra vài chuyện càng quá đáng hơn.
"Tôi cũng không biết tại sao chị ở đây. Chị mau rời đi, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu”, Dương Thanh vội nói.
Anh vừa nói dứt lời thì giơ tay ra muốn đỡ Thượng Quan Nhu dậy. Nhưng anh mới chạm vào cơ thể cô ta đã cảm giác được hơi nóng từ trên người cô ta phả tới.
Không biết tại sao, Dương Thanh đột nhiên có ham muốn độc chiếm vô cùng mãnh liệt, muốn ra sức đè Thượng Quan Nhu xuống dưới thân.
"Dương Thanh!"
Trong nháy mắt khi Dương Thanh chạm vào cơ thể Thượng Quan Nhu, cô ta như bị ma ám, ánh mắt đầy quyến rũ khẽ kêu lên một tiếng rồi đột nhiên giơ hai tay ôm lấy cổ anh, sau đó hôn anh.
Hai đôi môi vừa chạm vào nhau lại giống củi khô gặp lửa, Dương Thanh không có cách nào khống chế được bản thân, ôm chặt Thượng Quan Nhu vào trong lòng.
Thời tiết tháng tư thất thường chẳng khác nào tính tình của một cô gái, bầu trời vừa rồi còn quang đãng không có một gợn mây lại đột nhiên có mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp rền vang, gió mạnh gào thét, ngay sau đó chính là mưa cùng sấm sét điên cuồng trút xuống.
Trận mưa và sấm sét này kéo dài nửa giờ mới biến mất trong một tiếng sấm sét giận dữ. Sau khi trận mưa qua đi, đầy vườn sắc xuân, mọi vật trên mặt đất dường như cũng thức tỉnh.
Đúng lúc này, đoàn xe đón dâu nhà họ Lý cũng tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.
"Chào bố vợ, con tới đón Nhu Nhu đến khách sạn Hoàng Thành để tổ chức đám cưới”.
Sau một loạt lễ nghi qua đi, Lý Bảo Tuấn đi tới trước mặt Thượng Quan Tử Khiêm và kích động nói, thay đổi luôn cả cách xưng hô, gọi ông ta là bố vợ.
Thượng Quan Tử Khiêm hờ hững nhìn Lý Bảo Tuấn không hề có chút vui mừng nào. Thượng Quan Nhu là con gái của ông ta, cũng là con cháu ưu tú nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu không phải vào nhà họ Lý, cô ta chắc chắn có thể trở thành Hoàng Chủ của Hoàng tộc Thượng Quan. Nhưng dù sao đây cũng là quyết định của Thượng Quan Hoàng, Thượng Quan Tử Khiêm không dám phản đối. Lúc này ông ta khẽ gật đầu, căn dặn người bên cạnh: "Dẫn Lý Bảo Tuấn đi đón Nhu Nhu”.
Đúng lúc này, một người giúp việc hoảng loạn chạy tới, sợ hãi nói: "Tam hoàng tử, không thấy công chúa Nhu đâu cả!"
"Cái gì?"
Thượng Quan Tử Khiêm lập tức nổi giận, chộp lấy cổ áo của người giúp việc phẫn nội nói: "Cậu nói cho rõ ràng, không phải Nhu Nhu ở trong phòng nó à? Sao không thấy nó chứ?"
Ánh mắt mấy người tránh né, run rẩy, ấp a ấp úng nhưng không dám nói lời nào.
"Nói mau! Rốt cuộc Nhu Nhu ở đâu?", Thượng Quan Tử Khiêm tức giận nói.
Hôm nay là ngày tổ chức liên hôn giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý, chuyện này rất quan trọng. Một khi xảy ra chuyện sẽ không tốt cho cả hai nhà. Ông ta rất sợ Thượng Quan Nhu rời khỏi Hoàng tộc để trốn đám cưới.
Nếu quả thật là vậy, với phong cách xử sự của Thượng Quan Hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Nhu.
Người giúp việc dè dặt liếc nhìn Lý Bảo Tuấn rồi mới lên tiếng: "Công chúa Nhu đi tới phòng của Dương Thanh đã hơn nửa canh giờ, còn có người đi ngang qua phòng của Dương Thanh nghe được mấy âm thanh kỳ lạ từ trong phòng vọng ra”.
Ầm!
Đầu óc Thượng Quan Tử Khiêm chợt trống rỗng, sao ông ta có thể không rõ ý của người giúp việc. Ông ta làm bố nên vẫn hiểu rõ tính tình của Thượng Quan Nhu.
Ông ta cũng biết Thượng Quan Nhu thích Dương Thanh, bây giờ phải lấy một người đàn ông mình không yêu, cô ta rất có thể quyết định giao thân cho người đàn ông mình yêu trước khi vào nhà họ Lý.
"Tam hoàng tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, một người bậc chú bác nhà họ Lý đi theo Lý Bảo Tuấn hỏi với vẻ mặt thâm trầm.
Hai mắt Lý Bảo Tuấn cũng đỏ hoe, hai nắm tay siết chặt, trong ánh mắt đầy sát khí.
Thượng Quan Tử Khiêm còn đang suy nghĩ nên ứng phó thế nào, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí lại cười ha hả nói.
Thượng Quan Tử Chí vừa dứt lời, Thượng Quan Tử Mặc cũng vừa cười vừa nói: "Tôi cũng cho là vậy. Nếu người nhà họ Lý nghi ngờ Nhu Nhu, vậy chúng ta phải chứng minh sự trong sạch của Nhu Nhu”.
Thượng Quan Tử Khiêm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hai người anh của mình.
"Sao vậy? Ngay cả chú ba cũng không dám bảo đảm sự trong sạch của Nhu Nhu à?", Thượng Quan Tử Mặc đột nhiên cười híp mắt nói.
Thượng Quan Tử Khiêm biết mình mà từ chối sẽ chỉ làm chuyện này càng tệ hơn, vì vậy đành nói: "Được, nếu các người muốn chứng thực, tôi sẽ dẫn các người đi chứng thực ngay bây giờ. Nhưng tôi nói trước, nếu Nhu Nhu trong sạch, nếu để cho tôi nghe được bất kỳ lời đàm tiếu nào liên quan tới nào Nhu Nhu thì đừng trách tôi không khách sáo với các người!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...