Chương có nội dung bằng hình ảnh
Không chỉ Phương Nho mà người đứng đầu của ba gia tộc còn lại đều cực kỳ ngạc nhiên, đồng thời trong lòng họ cũng dâng lên sự vui mừng, chẳng qua là ba người không kích động ra mặt như Phương Nho mà thôi.
Bán bộ Siêu Phàm Cảnh và Thần Cảnh đỉnh phong thoạt nhìn chỉ chênh lệch nhau nửa cảnh giới, trên thực tế, từ Thần Cảnh đỉnh phong đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh không khác nào đi trên rãnh trời.
Rất nhiều cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đến cuối đời đều không thể bước chân vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Một khi chạm được ngưỡng cửa ấy, họ sẽ có hy vọng đột phá vào Siêu Phàm Cảnh chân chính.
Phương Nho chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, lại thêm thiên phú võ thuật cũng bình thường, có lẽ cả đời cũng không thể đột phá tiến vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Nhưng giờ đây, lão ta lại chợt nhận ra Long Tấn đã là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, đã thế còn cực kỳ muốn giết chết mình. Có thể thấy được Phương Nho hoảng sợ đến mức độ nào.
"Xin Hoàng Chủ tha thứ cho tôi, tôi biết lỗi rồi! Tôi biết lỗi rồi!"
Hai chân lão ta mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, ngay cả xưng hô với Long Tấn cũng đổi từ Long Hoàng sang Hoàng Chủ.
"Hừ!"
Long Tấn lạnh giọng nói: "Ngay từ lúc cư xử không phải phép với cậu Thanh, đó là thời điểm ông phải chết rồi".
Lão ta nói xong thì bùng nổ ra sát khí khủng khiếp.
Trong tích tắc, thân thể Long Tấn chợt biến mất rồi xuất hiện trước người Phương Nho, tung một cú đấm ra.
"Oành!"
Khi nắm đấm của Long Tấn sắp đến, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện trước mặt Phương Nho và giơ tay tung chưởng. Bàn tay của hai người va chạm vào nhau.
"Ầm ầm ầm!"
Chịu ảnh hưởng từ khí kình kinh khủng, Long Tấn bị đánh bay ra ngoài.Cùng lúc đó, tất cả những vật dụng làm bằng thủy tinh ở trong phòng bao đều bể tan tành.
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Phương Nhovà cao thủ thần bí khoác áo choàng đen kia đã biến mất.
"Hoàng Chủ!"
Sắc mặt của ai nấy đều biến đổi, mau chóng chạy đến trước người Long Tấn.
Họ thấy khuôn mặt của lão ta rất tái nhợt, uy thế võ đạo cũng yếu đi không ít.
Long Tấn sầm mặt xuống, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Giờ đây lão ta có muốn nói một câu cũng không được, bởi vì một khi lên tiếng thì ngụm máu đang nghẹn trong lồng ngực sẽ lập tức phun ra ngoài.
Giữa lúc đó, Dương Thanh chạy đến.
Lòng anh tràn đầy phẫn nộ. Bản thân đang ở đây mà lại có kẻ dám ra tay với Long Tấn, đã thế còn làm lão ta bị thương nặng.
Nếu không vì kẻ thần bí kia đang nóng lòng mang Phương Nho đi thì có khi đã giết chết Long Tấn rồi.
Không phải Dương Thanh không cảnh giác mà là do người thần bí kia không hề tỏa ra một chút khí thế võ đạo nào, kể cả bây giờ cũng như thế.
Phương Nho mà không phát ra dao động năng lượng vô cùng lớn trong lúc được kẻ thần bí mang đi thì sợ là anh đã không thể nắm bắt được vị trí của kẻ đó.
Trong lòng Dương Thanh chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc – Black Doctor.
Chẳng qua ông ta đã bị Vô Danh bóp vỡ tim khi ở Hoàng tộc họ Long, theo lý mà nói thì đã chết rồi mới đúng.
Như thế vẫn chưa hết, trong vụ việc xảy ra ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, Đậu Hầu – chủ gia tộc họ Đậu – đã từng uống một loại thuốc nên dẫn đến thực lực tăng một cách đột biến.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ về Black Doctor.
Trên người cao thủ thần bí khoác áo choàng đen kia không hề phát ra bất kỳ khí thế võ đạo nào vậy mà lại có thể đánh trọng thương một người đã bước vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh như Long Tấn chỉ trong một đòn, điều đó nói lên rằng thực lực của kẻ thần bí này chính là Siêu Phàm Cảnh.
"Đứng lại cho tôi!"
Dương Thanh hét lớn rồi tăng tốc đuổi theo.
Kẻ thần bí ở đằng trước như không nghe thấy tiếng thét của anh, chỉ tiếp tục phóng đi như bay.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Dương Thanh và đối phương đang không ngừng được kéo gần.
Một vấn đề nữa là tên cao thủ thần bí này còn mang theo Phương Nho.
Nói cách khác, nếu đối phương không mang theo lão ta thì thậm chí có khả năng Dương Thanh sẽ không thể đuổi kịp.
Điều này làm cho nỗi kinh ngạc trong lòng Dương Thanh càng lớn hơn. Trong tình hình thế này mà đối phương lại mang Phương Nho đi, rất có thể là vì nhằm vào anh.
Khoảng cách với Dương Thanh càng lúc càng gần, cuối cùng cao thủ thần bí mới ý thức được rằng không thể mang Phương Nho theo cùng.
Kẻ đó không do dự lựa chọn vứt bỏ lão ta.
Dương Thanh vốn muốn tiếp tục đuổi theo nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh. Đúng như anh đoán, vì không còn trói buộc nên kẻ thần bí còn lao nhanh hơn vừa rồi, hoàn toàn không thể đuổi kịp.
Trên người đối phương lại không có chút hơi thở võ thuật nào, chẳng mấy chốc Dương Thanh đã mất dấu kẻ đó.
"Rốt cuộc là ai?", sắc mặt của anh hết sức tối tăm.
Ngày mai chính là tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm, vốn dĩ Dương Thanh đã rất áp lực khi phải một mình đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ lại xuất hiện thêm một cao thủ thần bí.
"Mặc kệ là ai, chỉ cần dám nhắm vào tôi, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó có đi mà không có về", nói rồi anh xoay người bỏ đi.
Dương Thanh nhanh chóng tìm được Phương Nho.
Chẳng qua khi anh tìm đến nơi thì lão ta đã chết.
Thấy vậy, mối nghi ngờ lại nhen nhóm trong lòng Dương Thanh. Rõ ràng cao thủ thần bí kia đến đây để cứu Phương Nho, thế mà lúc sắp bị anh đuổi kịp lại nhẫn tâm vứt bỏ lão ta.
Nhưng tại sao lại muốn giết Phương Nho chứ?
Lẽ nào, trên người lão ta còn cất giấu bí mật gì?
"Cậu Thanh!"
Ngay lúc này, một vài giọng nói đầy kính cẩn vang lên, là những người thuộc Hoàng tộc họ Long.
Dương Thanh khẽ gật đầu rồi xoay người, trở lại phòng bao.
"Cậu Thanh, xin cậu hãy cứu lấy bố của tôi".
Anh vừa vào phòng bao thì nhìn thấy Long Tấn đang nằm trên ghế sofa, thoi thóp thở.
Ngoài Phương Nho đã chết, người đứng đầu của ba gia tộc còn lại đều có vẻ mặt nặng nề, có điều không ai dám tỏ ra ngang ngược với Dương Thanh.
Không phải họ dè chừng anh mà vì sự hùng mạnh của Long Tấn gây cho họ cảm giác rất nguy hiểm. Lão ta đã kính trọng với Dương Thanh như thế mà họ còn dám khiêu khích anh thì chỉ có nước bị ghi hận thôi.
Dương Thanh không nói gì, kiểm tra tình trạng của Long Tấn một lượt rồi lấy một viên đan dược ra, đặt vào trong miệng lão ta.
Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã cho trước khi anh rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ có một viên duy nhất, ai bị thương nặng mà uống nó thì sẽ nhanh chóng được chữa trị.
Chẳng qua loại đan dược thế này chỉ có một viên.
Dương Thanh không do dự đưa nó cho Long Tấn.
Những người khác không biết anh đã cho Long Tấn uống thứ gì, chỉ biết anh sẽ không hại lão ta.
Năm phút sau khi Long Tấn uống đan dược, cơ thể lão ta ngập tràn một nguồn sức sống mãnh liệt.
Sắc mặt của Long Tấn cũng tốt hơn thấy rõ.
Không chỉ vậy, khí thế võ đạo của lão ta cũng dần dần trở nên mạnh hơn.
"Hoàng Chủ khỏe lại rồi!"
Một cao thủ Hoàng tộc họ Long vui mừng khôn xiết, trên khuôn mặt đầy sự khó tin: "Không ngờ trên đời này lại có đan dược thần kỳ như vậy".
Người này là thần y của Hoàng tộc họ Long, vừa rồi chính ông ta đã khám cho Long Tấn nên biết rất rõ thương thế của lão ta nghiêm trọng đến nhường nào, còn tưởng rằng lão ta sẽ chết.
Không ngờ chỉ năm phút sau khi được Dương Thanh cho ăn một viên đan dược, thương thế của Long Tấn đã bắt đầu hồi phục.