Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vũ Tử Dịch vừa nói dứt lời liền không hề do dự, quay đầu nhảy xuống sông.  

Nước sông cuồn cuộn chảy xiết, nhanh chóng cuốn trôi anh ta.  

Đợi khi cao thủ của Hoàng tộc chạy tới, trước mặt chỉ còn một dòng sông chảy xiết, đâu còn thấy bóng dáng Vũ Tử Dịch.  

"Chết tiệt! Vũ Tử Dịch trốn thoát rồi!"  

Người cầm đầu đám cao thủ vừa chạy tới lập tức hậm hực kêu lên.  

Lão ta là một trong những người biết Phùng Tiểu Uyển giỏi chế tạo đan dược, cho nên cũng hiểu rõ, một khi Vũ Tử Dịch sống sót rời khỏi đây thì sẽ mang đến nguy hiểm cỡ nào cho Phùng Tiểu Uyển.  

Phùng Tiểu Uyển lại là em gái Dương Thanh, Vũ Tử Dịch cũng là người mà Dương Thanh muốn giết, nhưng nay Vũ Tử Dịch đã nhảy sông bỏ trốn, sống chết không rõ, lão ta không biết phải ăn nói với Dương Thanh thế nào đây.  

Đúng lúc này, một chiếc Roll's Royce phóng tới, Dương Thanh bước xuống xe, anh cũng đã biết tin về Vũ Tử Dịch nên vội vã chạy tới đây.  

Sau lưng anh còn có cả Thượng Quan Nhu.  


"Cậu Thanh!"  

Vị cao thủ cầm đầu vội vàng bước tới, áy náy nói: "Vô cùng xin lỗi, bốn cao thủ Thần Cảnh của chúng tôi cũng không thể bắt giữ Vũ Tử Dịch, cậu ta đã nhảy xuống sông, sống chết thế nào chưa rõ".  

Nghe vậy, sắc mặt Dương Thanh chợt trở nên cực kì khó coi, thật không ngờ Hoàng tộc đã huy động nhiều cao thủ Thần Cảnh đến vậy mà vẫn không thể bắt giữ một gã Vũ Tử Dịch mới Thần Cảnh hậu kỳ, còn để anh ta nhảy xuống sông chuồn mất.  

Nếu Vũ Tử Dịch chết rồi thì không nói, nhưng nếu anh ta còn sống, Phùng Tiểu Uyển sẽ lâm vào tình cảnh cực kì nguy hiểm.  

"Sao lại thế được?"  

Thượng Quan Nhu tức giận ra mặt, nói: "Vũ Tử Dịch chỉ mới có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, bị bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây, trong đó còn có cả một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong với một vị cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, một đội hình như vậy sao lại không bắt giữ được một gã Thần Cảnh hậu kỳ?"  

Hoàng tộc Thượng Quan khó khăn lắm mới có thể đẩy quan hệ với Dương Thanh lên một tầm cao mới, vậy mà kẻ Dương Thanh muốn giết lại chạy thoát khỏi tay cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan, có thể tưởng tượng lúc này Thượng Quan Nhu phẫn nộ cỡ nào.  

"Thưa cô chủ, vô cùng xin lỗi, chúng tôi làm cô thất vọng rồi!"  

Bốn vị cao thủ Thần Cảnh vừa bị trọng thương đang tập tễnh đi tới, ai nấy đều lộ vẻ tự trách.  

Thượng Quan Nhu còn định tiếp tục khiển trách, Dương Thanh đã ngăn cô ta lại: "Việc này không trách bọn họ được, Vũ Tử Dịch dù sao cũng là Hoàng tôn của Hoàng tộc họ Vũ, bản thân anh ta cũng thuộc loại có thiên phú võ thuật xuất chúng, tuy thực lực chỉ mới đến Thần Cảnh hậu kỳ nhưng thân phận của anh ta như thế, hẳn phải có thủ đoạn nâng cao thực lực trong một thời gian ngắn".  


"Dù anh ta đã nhảy xuống sông đào thoát nhưng cũng chưa chắc đã sống sót được, nước sông này chảy rất xiết, dù là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đang ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc đã sống sót thoát khỏi nó".  

"Huống chi, Vũ Tử Dịch còn không phải là cao thủ bậc Thần Cảnh đỉnh phong, lại mới sử dụng thủ đoạn cưỡng chế tăng cao thực lực, thường thì những thủ đoạn loại này đều sẽ có những tác dụng phụ rất lớn, hơn nữa, trước khi anh ta nhảy xuống sông lại đã giao đấu với bốn cao thủ Thần Cảnh, dĩ nhiên đã tiêu hao sức lực cực lớn, tỉ lệ còn sống đã rất nhỏ".  

"Nhưng dù tỉ lệ sống sót có nhỏ thế nào, chúng ta cũng phải tiếp tục tìm kiếm, xin hãy dặn dò mọi người đi dọc xuống hạ nguồn con sông tiếp tục tìm tung tích Vũ Tử Dịch".  

Nghe Dương Thanh nói thế, mấy vị cao thủ của Hoàng tộc tức khắc đều lộ vẻ cảm kích. Bấy giờ Thượng Quan Nhu mới hạ lệnh cho khắp Hoàng thành, tất cả các cao thủ từ Vương Cảnh hậu kỳ trở lên đều phải tập trung lại, đi dọc hạ lưu sông Thượng Lương để truy tìm Vũ Tử Dịch.  

Dương Thanh cũng hiểu, lúc này dù anh có ở lại hiện trường cũng không làm được việc gì, chỉ đành ủy thác nhiệm vụ tìm kiếm Vũ Tử Dịch cho Hoàng tộc Thượng Quan, còn mình thì quay về nơi ở.  

Đợi khi anh trở lại Hoàng tộc, Phùng Tiểu Uyển cũng đã tỉnh lại, gặp được Dương Thanh, cô ta mừng đến chảy nước mắt, sau một hồi lâu, tâm trạng mới bình ổn trở lại.  

"Anh Thanh, xin lỗi anh, em lại gây phiền toái cho anh rồi", Phùng Tiểu Uyển đỏ mắt lên, nói như tự trách.  

Dương Thanh cười, lắc đầu: "Lỗi đâu phải của em, chỉ có thể trách người đời quá tham lam".  

Phùng Tiểu Uyển từ nhỏ lớn lên trong thôn làng, vừa chào đời đã mồ côi cả bố lẫn mẹ, được ông nội nuôi lớn, từ sau khi ông đi, Dương Thanh đã trở thành người thân duy nhất của cô ta.  


Suốt mấy tháng ròng, Phùng Tiểu Uyển bôn ba khắp nơi cùng Ngải Lâm, cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện, nay gặp lại Dương Thanh, cô ta lập tức cảm thấy thả lỏng hẳn.  

Mấy ngày sau đó, Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều ở lại trong Hoàng phủ Thượng Quan.  

Bên phía Thượng Quan Nhu ngày ngày đều dẫn đám cao thủ thực lực cao đi dọc bờ sông Thượng Lương để tìm kiếm tung tích Vũ Tử Dịch, nhưng trước sau vẫn không thu được gì.  

Đến ngày thứ ba, Dương Thanh quyết định bỏ cuộc, bảo Thượng Quan Nhu giải tán đám cao thủ đi thôi.  

Dòng sông Thượng Lương này chảy xiết như vậy, lại đã ba ngày không thấy, dù Vũ Tử Dịch còn sống cũng hẳn đã bị nước sông cuốn ra ngoài địa giới Hoàng thành Thượng Quan rồi.  

Mấy ngày nay, Thượng Quan Nhu cũng đã dẫn người của Hoàng tộc rời khỏi địa giới Hoàng thành, đồng thời huy động một số thế lực trong tay mình ở phía hạ lưu sông Thượng Lương cùng góp sức tìm kiếm tung tích Vũ Tử Dịch, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.  

"Cậu Thanh, thực sự xin lỗi, Hoàng tộc đã khiến cậu phải thất vọng rồi".  

Thượng Quan Hoàng đích thân tới nơi ở của Dương Thanh, biểu đạt lòng áy náy với anh.  

Dương Thanh lắc đầu: "Hoàng Chủ quá lời rồi, nếu không phải do tôi sơ sẩy thì đã bắt giữ được Vũ Tử Dịch ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh ta rồi".  

Dứt lời, anh quay sang nhìn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, trầm ngâm một lát mới nói: "Chị Lâm, Tiểu Uyển, thời gian tới, hai người tạm thời ở lại Hoàng tộc Thượng Quan nhé".  

Anh vừa nói dứt lời, Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển lập tức thay đổi sắc mặt.  


Suốt mấy tháng bôn ba, không ai biết hai cô đã phải chịu đựng những gì, khó khăn lắm mới tìm được Dương Thanh, nay anh lại muốn bỏ lại các cô sao?  

"Anh Thanh, em muốn đi cùng anh!", Phùng Tiểu Uyển nói, giọng đã nghẹn ngào.  

Tuy không nói thêm gì nhưng Ngải Lâm cũng nhìn chăm chú vào Dương Thanh, hiển nhiên cô ấy cũng muốn đi cùng anh.  

Dương Thanh lắc đầu: "Không được, tạm thời giờ còn chưa phải lúc chúng ta trở về Yến Đô, thời gian tới anh cần phải xử lí một chuyện, mang theo hai người thì không được tiện lắm".  

"Hai người cứ yên tâm, anh nhất định sẽ giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi sẽ quay lại đón hai người".  

Dứt lời, anh nhìn về phía Ngải Lâm, kiên định nói: "Đến khi đó, em sẽ dẫn cả Mã Siêu cùng tới Hoàng tộc Thượng Quan đón chị!"  

Mắt Ngải Lâm lại đỏ hơn, giờ đây cô ấy đang vô cùng nhớ thương Mã Siêu, nhất là từ sau khi con cô ấy chào đời.  

"Được, vậy tôi chờ hai người!", Ngải Lâm cuối cùng cũng gật đầu.  

Phùng Tiểu Uyển cũng hiểu, mình mà đi theo Dương Thanh thì sẽ chỉ làm vướng chân anh, cô ta rơi nước mắt, lấy ra một bình sứ trắng giao cho Dương Thanh.  

"Anh Thanh, đây là loại thuốc em đã cải biến, nhưng chỉ có một viên thôi, lúc nào rơi vào tình thế bất đắc dĩ, anh có thể dùng nó, nó sẽ giúp thực lực của anh tăng cao trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời cũng không có tác dụng phụ gì quá nghiêm trọng".  



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui