Tần Y nhìn ra ngoài cửa xe đúng lúc trông thấy Tần Đại Dũng bị đạp ra ngoài, còn có mấy tên bảo vệ xông ra theo, cực kỳ phách lối chỉ thẳng mặt Tần Đại Dũng mà sỉ nhục.
"Bố!"
Tần Y hét lên, mở cửa xe xông ra ngoài. Tần Thanh Tâm cũng theo sau.
Lúc nãy hai chị em mới vừa khóc vì thương Tần Đại Dũng, bây giờ thấy bố bị đánh, hai người càng thương hơn, đồng thời bừng bừng lửa giận.
"Bố, bố có sao không?"
Hai chị em lao đến đỡ Tần Đại Dũng dậy.
May mà ông ta chỉ bị đạp một phát, không bị thương, chẳng qua quần áo dính đầy bụi bặm.
Tên bảo vệ cực kỳ phách lối lúc nãy rất ngạc nhiên khi trông thấy Tần Thanh Tâm và Tần Y, không ngờ tên ăn mày này lại có hai cô con gái xinh đẹp như vậy.
"Tại sao các người lại đánh bố tôi?"
Tần Y thấy Tần Đại Dũng không bị thương mới yên tâm, tiếp đó cô ta nổi giận quát đám nhân viên bảo vệ.
Từ sau khi Tần Y tạm thời giữ chức vụ tổng giám đốc thay Lạc Bân, trải qua quá trình rèn luyện trong mấy tuần nay, khí chất lãnh đạo trên người cô ta càng thêm rõ ràng.
"Người đẹp à, không thể trách chúng tôi được! Bố cô nhếch nhác thế này, dù đến bất cứ spa nào cũng không vào được đâu, huống chi chỗ chúng tôi là Spa Hoàng Hà".
Lúc này, trưởng đội bảo vệ, cũng là người vừa nãy đạp Tần Đại Dũng bay ra ngoài, vênh váo nói.
Tuy Tần Thanh Tâm và Tần Y rất xinh đẹp, nhưng bọn họ cũng tự lượng sức mình, biết mình không với tới phụ nữ cấp bậc này nên chẳng thèm nể mặt hai chị em cô.
"Bố tôi không trả tiền hay gì? Hay là chỗ các người có quy định không cho người như bố tôi đi vào? Cho dù không cho vào, chẳng lẽ không nói chuyện đàng hoàng được chắc? Sao phải đánh bố tôi?"
Tần Y nổi giận đùng đùng, không hề có ý định cho qua chuyện này.
"Cô tưởng mình xinh đẹp mà dám gây sự ở Spa Hoàng Hà à?"
Bảo vệ thấy Tần Y không chịu để yên thì lập tức nổi giận, nói mỉa mai: "Lũ điếm ra vẻ thuần khiết như các cô, ông đây gặp nhiều rồi. Chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được".
Trưởng đội bảo vệ nói lời tục tĩu làm hai chị em trợn to mắt, giận run cả người.
Tần Đại Dũng vừa rồi còn khúm núm, bây giờ thấy con gái bị sỉ nhục, làm sao ông ta nhịn được?
"Dám sỉ nhục con gái tôi, tôi liều mạng với các người!"
Tần Đại Dũng gào lên, sau đó tay không tấc sắt, một mình xông về phía đám bảo vệ cầm gậy cao su.
Tuy nhiên, ông ta chưa lao đến nơi thì đã có một bóng người vượt qua mình.
"Bộp!"
Tiếp đó, tên trưởng đội bảo vệ vênh váo kia bỗng nảy lên cao rồi bay vào trong trung tâm spa.
Ngay sau đó lại có tiếng "rầm" vang lên, gã đập vào cửa xoay bằng kính làm tấm kính cao hơn hai mét vỡ tan tành.
Nhưng vẫn chưa xong, sau khi đụng vỡ kính, gã lại văng mạnh vào quầy tiếp tân rồi lập tức ngất xỉu.
Trong đại sảnh vang lên tiếng hét sợ hãi.
Lúc này mấy tên bảo vệ còn lại đều đờ đẫn cả người. Bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh đội trưởng bị đạp văng ra mười mét, đụng vỡ cửa kính, bay vào trong đại sảnh spa.
Bây giờ Tần Đại Dũng mới xông tới, có điều mục tiêu của ông ta đã ngất xỉu rồi.
"Tôi muốn xem bố tôi muốn tắm, kẻ nào dám ngăn cản?"
Nét mặt Dương Thanh rất lạnh lùng. Anh xoay người nhìn Tần Đại Dũng và nói: "Bố, đi vào với con!"
Tần Đại Dũng chưa gặp tình cảnh này bao giờ, lúc này không biết phải làm sao.
Đúng lúc Tần Thanh Tâm và Tần Y đi tới, người đứng bên trái người đứng bên phải ôm cánh tay bố: "Bố nghe Dương Thanh đi, chúng ta vào thôi!"
Đến giờ hai chị em đã biết khá nhiều về thân phận của Dương Thanh. Đúng là ở Giang Hải này, không có chuyện gì là Dương Thanh không giải quyết được.
Tần Đại Dũng nhìn Dương Thanh đăm đăm như thể đây là lần đầu tiên quen biết cậu con rể này. Đặc biệt là hình ảnh lúc nãy Dương Thanh đạp bay tên trưởng đội bảo vệ làm ông ta sốc tận óc.
Trong khoảnh khắc ấy, ông ta đã nghĩ rất nhiều. Ánh mắt của Dương Thanh lúc ấy hừng hực sát khí, giống hệt ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ lúc ông ta đồng ý lấy Tần Thanh Tâm ra đặt cược.
Ông ta lại nghĩ đến chuyện Tần Thanh Tâm vẫn chưa bị bắt đi, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy đoán táo bạo: người đàn ông đeo mặt nạ hôm ấy chính là Dương Thanh.
Sở dĩ Dương Thanh làm vậy là để mình trải nghiệm cuộc sống cơ cực của con bạc sau khi cửa nát nhà tan, từ đó bỏ thói đánh bạc.
Tiếp đó, ông ta nhớ tới ngày xưa mình từng sỉ nhục Dương Thanh, giờ đây lòng ngập tràn áy náy cùng cảm kích.
"Được, bố vào cùng các con!"
Tần Đại Dũng gật đầu thật mạnh như đã lấy lại sự tự tin của mình.
Hễ Dương Thanh tiến lên một bước là đám bảo vệ còn lại lùi về sau một bước.
Vì vậy, trước cửa Spa Hoàng Hà xuất hiện một cảnh tượng thú vị: bảy tám tên bảo vệ cầm gậy cao su bị Dương Thanh tay không tấc sắt ép lùi về trong Spa Hoàng Hà.
Quản lý sảnh chính nhận được tin tức, lập tức đi đến.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Anh ta giận dữ nhìn cửa xoay đã hỏng và cả tên trưởng đội bảo vệ đang hôn mê ở đại sảnh.
Cùng lúc đó, anh ta chợt trông thấy bóng lưng của bảy tám tên bảo vệ cao to đang liên tục lùi về sau, tiến vào trong spa.
Tiếp đó là Dương Thanh cùng hai cô gái xinh đẹp đi hai bên, ôm cánh tay của một người đàn ông trung niên đang đi vào.
"Cậu đánh người của tôi phải không?"
Quản lý sảnh chính lập tức nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Tuy không rõ trưởng đội bảo vệ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này anh ta có thể đoán được tất cả mớ rắc rối này đều liên quan đến chàng trai trẻ lạnh lùng kia.
"Chó của anh sủa bậy, đáng đánh!"
Dương Thanh hờ hững cất lời.
"Dám gây sự ở Spa Hoàng Hà, cậu to gan thật đấy! Nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì hôm nay cậu đừng hòng bước chân ra khỏi đây!"
Quản lý sảnh chính lạnh lùng nói. Anh ta vừa dứt lời, lại có thêm mấy tên bảo vệ cầm gậy cao su vọt ra bao vây đám Dương Thanh chỉ trong nháy mắt.
Ban đầu Tần Đại Dũng vô cùng căng thẳng, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, lại thấy hai cô con gái cũng bình tĩnh không hề sợ hãi, ông ta cũng không còn căng thẳng.
Mặc dù không biết Dương Thanh là ai, nhưng sau khi biết người đàn ông đeo mặt nạ ngày ấy là Dương Thanh, Tần Đại Dũng vô cùng tin tưởng con rể mình.
"Anh là quản lý sảnh chính, vậy mà không hỏi đầu đuôi sự việc đã định đổ lỗi cho khách hàng sao?"
Quản lý sảnh chính nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tất nhiên là anh ta đang hỏi người của Spa Hoàng Hà.
"Thưa giám đốc, lúc nãy ông ăn xin này vào gây rối, tôi đã khuyên nhủ hết lời, bảo ông ta đi nhưng ông ta không đi mà ngược lại còn nói năng thô lỗ, định đánh tôi nữa".
Một cô gái trẻ đi ra khỏi quầy tiếp tân, chỉ tay vào Tần Đại Dũng, hậm hực tố cáo: "Tôi gọi bảo vệ đuổi ông ta ra ngoài, ai ngờ ông ta còn gọi người giúp".
Trong đại sảnh đã kín người hóng chuyện. Nghe cô nàng lễ tân kể lại, mọi người bắt đầu chỉ trỏ Tần Đại Dũng.
"Tôi không gây rối, cũng không nói năng thô lỗ, lại càng không định đánh cô ta! Tôi lấy tiền ra chỉ vì muốn vào tắm nhưng cô ta bảo tôi cút, còn gọi bảo vệ!"
Tần Đại Dũng cuống lên, vội vàng giải thích.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...