Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ, vô số chiếc đũa chợt bay vút lên không trung, tụ lại trước mặt ông ta.  

"Giết!"  

Long Dược lại quát một tiếng vang dội, hơi thở võ thuật khủng bố quét về bốn phía.  

Cùng lúc đó, mấy trăm chiếc đũa đang tụ hội trước mặt ông ta chợt bay vút về phía đầu của những người đang quỳ ở đây như mũi tên rời cung.  

Tất cả sững sờ nhìn, đáy mắt ngập tràn tuyệt vọng.  

"Ầm!"  

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chợt một tiếng động lớn vang lên.  

Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, những chiếc đũa đang lao vun vút về phía đám đông đã tiến gần sát mục tiêu lại đột nhiên rơi hết xuống đất.  

Mọi người cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ, tất cả lại càng thêm chấn kinh.  

Họ chỉ thấy, mỗi chiếc đũa đều đâm vào một chiếc lá cây.  

Vậy có nghĩa là, những chiếc lá cây này đã ngăn cản chiếc đũa đang lao về phía họ với tốc độ cực nhanh?  


Sao có thể như vậy được?  

Trong đầu tất cả mọi người đều nảy ra một câu như vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không tin cũng buộc phải tin.  

"Cậu Thanh!"  

Cuối cùng Lục Nguyên Thông nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lập tức mừng rỡ chảy nước mắt.  

Chợt nghe Lục Nguyên Thông lên tiếng, mọi người mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn bóng người trẻ tuổi đứng trước mặt Long Dược, ai nấy đều không thể tin được.  

Đa số bọn họ đều không biết "cậu Thanh" là ai, bây giờ mới biết, "cậu Thanh" mà người nhà họ Lục nhắc tới lại là một người trẻ tuổi.  

Vừa rồi, chính người trẻ tuổi này đã cứu bọn họ đó sao?  

Lúc này, ánh mắt Dương Thanh tràn ngập lửa giận, mắt nhìn chằm chằm vào Long Dược, nghiến răng hỏi: "Ông đường đường là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà lại ra tay tàn độc như thế với người thường, vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"  

"Mày chính là Dương Thanh?"  

Long Dược ngạo nghễ nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt khinh thường không hề che giấu.  

Đối với câu hỏi của Dương Thanh, ông ta không thèm để ý trả lời.  

"Ông là ai?"  

Dương Thanh cũng không cố gắng chất vấn chuyện đó, anh đang cực kì tò mò, đối phương rốt cuộc là ai, vì sao phải tới nhà họ Lục tìm mình?  

"Hoài Thành, Long Dược!"  

Long Dược lạnh lẽo đáp.  

"Hoài Thành?"  

Đây là lần đầu Dương Thanh nghe tới địa danh này, nhưng từ tên họ đối phương, anh đã có thể lờ mờ đoán ra đôi chút.  

"Ông là người của Hoàng tộc họ Long?", Dương Thanh giật mình hiểu ra.  


Long Dược khinh thường cười nói: "Với tao mà nói, trong Hoàng tộc họ Long chỉ có một người thân, đó chính là em trai tao, Long Khoa, thân phận hiện tại của tao là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành!"  

Bấy giờ, Dương Thanh đã hiểu ra vì sao người này lại tới tìm mình.  

Long Dược cũng đã nói, trong Hoàng tộc họ Long, ông ta chỉ nhận một người thân là em trai ông ta, Long Khoa, vậy tức là, lần này ông ta tới để ra mặt thay em mình?  

Có điều, nếu Long Dược đã gọi Long Khoa là em trai, tất nhiên ông ta cũng phải là người của Hoàng tộc họ Long, vì sao nghe giọng điệu ông ta lại như không muốn có bất cứ liên quan gì tới Hoàng tộc họ Long vậy?  

Ông ta còn nói mình là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, vậy phủ thành chủ Hoài Thành rốt cuộc là nơi nào?  

Chẳng lẽ, phủ thành chủ Hoài Thành cũng là một gia tộc Cổ Võ?  

Nhưng ân oán giữa anh và Long Khoa hẳn cũng không đến mức độ này chứ nhỉ?  

Trước kia đúng là anh từng giết mấy người của Hoàng tộc họ Long, nhưng đó chỉ là cao thủ của Hoàng tộc họ Long thôi, không phải là chính Long Khoa!  

"Ông tới ra mặt thay cho Long Khoa?"  

Dương Thanh hỏi.  

Thấy Dương Thanh vẫn bình thản như không, Long Dược lập tức nổi giận: "Mày đã giết em trai tao lại còn dám hỏi tao có phải đang ra mặt thay nó không à?"  

"Cái gì? Long Khoa chết rồi?"  

Dương Thanh vừa nghe thấy tin này cũng vô cùng kinh ngạc.  


"Chẳng lẽ không phải chính mày đã giết em trai tao sao?"  

Long Dược nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải mày giết em tao thì sao tao phải rời Hoài Thành, lặn lội tới tận Ninh Châu xa xôi này tìm mày?"  

"Ranh con, chịu chết đi!"  

Long Dược gầm lên một tiếng, chân thoáng di động, nháy mắt đã vọt về phía Dương Thanh.  

Chỉ trong một chớp mắt, hơi thở võ thuật trên người ông ta vọt lên cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, Dương Thanh kinh ngạc nhận ra, thực lực của ông ta đã đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh.  

"Cút!"  

Thấy Long Dược không phân biệt trắng đen đã lập tức tấn công mình, Dương Thanh không hề nương tay, nháy mắt đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, đánh ra một quyền.  

"Uỳnh!"  

Hai quyền đụng phải nhau, một luồng uy lực đột nhiên bùng nổ, quét về bốn phương tám hướng.  

Những người có mặt trong phòng tiệc đều bị luồng uy lực này quét qua, toàn thân chấn động, hộc máu bay ngược ra sau.  



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui