Đúng lúc này, ba vị Vương của Liên minh Vương tộc lên đỉnh núi và tình cờ chứng kiến hình ảnh Dương Thanh giải quyết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp chỉ trong tích tắc.
Bọn họ đứng sững tại chỗ, toàn thân run rẩy như cầy sấy.
Nhất là Tiết Vương, ánh mắt tràn đầy hốt hoảng và sợ hãi.
Thực lực của ba vị Vương chỉ nằm ở bán bộ Thần Cảnh, trong khi đó người yếu nhất trong số mười mấy cao thủ kia cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.
Những cao thủ Thần Cảnh kia cũng cực kỳ bàng hoàng, huống gì là bọn họ.
"Giờ mấy người còn muốn mời tôi đến Hoàng tộc họ Diệp nữa không?"
Dương Thanh đưa mắt nhìn những người kia, lạnh giọng hỏi.
Toàn bộ đỉnh Ninh Sơn yên lặng không một tiếng động, không một ai dám đáp lời, chỉ có tiếng gió thổi vù vù.
Thấy chẳng có ai lên tiếng, Dương Thanh xoay người định vào nhà.
"Dù có chết, bọn tao cũng phải bắt mày về cho bằng được!"
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã chết một, chỉ còn lại cao thủ của Hoàng tộc họ Long, lão ta nhìn bóng lưng của Dương Thanh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lão ta là một trưởng lão của Hoàng tộc họ Long, đã chứng kiến trăm năm phồn vinh của Hoàng tộc, lúc này sự phát triển của Hoàng tộc đang đến thời điểm mấu chốt nhất, mọi biến cố xảy ra đều có thể mang lại tai họa cho bọn họ.
Thực lực Dương Thanh vừa thể hiện ra rất mạnh, cho thấy anh là một mối đe dọa rất lớn đối với Hoàng tộc họ Long.
Bây giờ có thể Dương Thanh vẫn chưa đạt đến trạng thái mạnh nhất, nhưng nếu cho Dương Thanh thêm thời gian tĩnh dưỡng thì đến khi hoàn toàn khôi phục sợ là càng mạnh hơn nữa.
Đã có thù oán với Dương Thanh rồi thì đành liều chết một trận thôi, cho dù không thể giết thì làm bị thương cũng được, như thế Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp sẽ giảm bớt một kẻ địch đáng gờm.
Vừa bước đến cửa thì nghe đối phương nói vậy, bước chân Dương Thanh lập tức dừng lại. Anh từ tốn xoay người, híp mắt nhìn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Long kia.
"Đừng quên, từ khi được phái tới Ninh Sơn tìm Dương Thanh, chúng ta không được quan tâm đến vấn đề sống chết nữa. Chúng ta đang cống hiến cho tương lai của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp".
Người của Hoàng tộc họ Long lên tiếng: "Dương Thanh đã bị thương nhưng vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ đến vậy, nếu để cậu ta hoàn toàn khôi phục thì tháng ngày của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp sẽ chấm dứt!"
"Chúng ta phải dốc hết toàn lực đế giết Dương Thanh, không giết được thì làm cậu ta bị thương nặng, vậy cũng có thể là hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
"Các anh em, xông lên!"
Theo tiếng hiệu lệnh này, mười một cao thủ Thần Cảnh đồng loạt bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất, vừa xông về phía Dương Thanh vừa hét to: "Giết!"
Dương Thanh vẫn đứng yên ở cửa như không ý thức được những cao thủ mình đang phải đối mặt kinh khủng đến nhường nào, chỉ đứng tại chỗ, nhưng đôi mắt lại toát lên sự thương hại.
Như đang thương hại những cao thủ Thần Cảnh đang xông lên để giết mình.
Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều hoảng hốt, mười một người này đều là cao thủ Thần Cảnh, bất kỳ ai trong số họ đến bất kỳ thành phố nào cũng có thể thành lập một tổ chức cho riêng mình.
Vậy mà giờ đây, những cao thủ ấy lại hợp sức với nhau chỉ để đi giết một người chưa đầy ba mươi tuổi.
"Mấy người đã chọn cái chết thì tôi sẽ thành toàn!"
Nói xong, Dương Thanh bất chợt giơ chân lên rồi giẫm xuống thật mạnh.
"Uỳnh!"
Tiếng chấn động vang lên, lấy vị trí đặt chân của anh làm điểm xuất phát, từng khe nứt rộng bằng cánh tay lan tràn về phía những cao thủ Thần Cảnh kia.
"Ầm ầm!"
Mặt đất rung chuyển kịch liệt như có động đất.
Cả ngọn núi như đang lung lay.
Những người đang lao tới đều lảo đảo ngả nghiêng. Đứng còn không vững thì lấy gì để tiếp cận anh?
"Đi!"
Người ta thấy Dương Thanh lại giậm chân xuống đất, một loạt các cục đá bị tung lên bắn thẳng về phía mười một cao thủ Thần Cảnh với tốc độ nhanh khủng khiếp.
"Xẹt xẹt xẹt!"
Trong sự ngỡ ngàng của ba vị Vương, những cao thủ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ và Thần Cảnh trung kỳ đều chết sạch.
Thân thể họ như thước phim bị ấn nút dừng, sau đó cả đám ngã xuống đất.
Những cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong tuy vẫn chưa ngã xuống nhưng ngực mỗi người đều bị viên đá nhỏ đâm thủng, hơi thở võ thuật yếu đi thấy rõ.
Mặt đất trở lại với sự tĩnh lặng thường ngày, bụi bặm rơi hết xuống đất.
Trong số mười một người muốn giết Dương Thanh, có sáu cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ và hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đã bỏ mạng.
Chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Long còn có thể đứng, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ thì ngồi dưới đất, tuy chưa chết nhưng thoi thóp, sống không được bao lâu nữa, cũng không còn sức chiến đấu.
Từ lúc mười một cao thủ Thần Cảnh xông về phía Dương Thanh cho đến toàn quân bị hạ gục, mọi thứ chỉ xảy ra trong mấy giây.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ làm một động tác nhấc chân đạp xuống.
Lần thứ nhất, làm cho cả ngọn núi rung chuyển.
Lần thứ hai, chỉ duy nhất cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trong số mười một cao thủ Thần Cảnh là còn đứng được.
Ba bị Vương nhìn khung cảnh đầy máu me như địa ngục trần gian trước mắt, run bần bật, trong con ngươi tràn trề sợ hãi.
Họ là người đứng đầu của Vương tộc nên có kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như lúc này.
"Giữ lại mạng cho ông, cút về Hoàng tộc nói cho chủ của mình biết nếu còn dám quấy rầy thì tôi không ngại tự mình đến tận nơi đâu!"
Dương Thanh lạnh lùng đe dọa.
Cho đến lúc này, ba vị Vương mới hiểu rằng hóa ra không phải Dương Thanh không thể giết chết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia, mà là cố ý giữ mạng để ông ta gửi lời nhắn của mình về Hoàng tộc.
Người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong thuộc Hoàng tộc họ Long cảm thấy cực kỳ nhục nhã, không cam lòng, rốt cuộc ông ta cũng nhận ra Hoàng tộc họ Long đã chuốc oán với một người kinh khủng đến nhường nào.
Có thể nói, dù đối thủ có là Hoàng tộc thì Dương Thanh cũng vẫn vô địch!
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, rốt cuộc thì bây giờ cậu đang ở cảnh giới nào?"
Người của Hoàng tộc họ Long đột nhiên hỏi.
Ban đầu lão ta cho rằng thực lực của Dương Thanh đã giảm đi đáng kể sau cuộc chiến với cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc cổ xưa vào nửa tháng trước, bây giờ xem ra không phải.
"Ông không có tư cách biết! Cút đi!"
Dương Thanh lạnh lùng quát.
"Cậu nhất định sẽ hối hận vì đã không giết tôi, nhớ cho kỹ, tên của tôi là Long Huy Hoàng!"
Long Huy Hoàng gằn giọng đe dọa rồi tập tễnh bỏ đi.
Dương Thanh không hề quan tâm với sự uy hiếp của lão ta. Với thực lực hiện giờ, dù có là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh thì cũng chỉ có đường chết chứ đừng nói là Hoàng tộc họ Long.
"Anh ơi!"
Lúc này, đột nhiên có tiếng gọi đầy lo lắng vang lên.
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên chạy tới.
Nhìn thấy Dương Thanh đang đứng trước một căn nhà nhỏ, không bị thương gì, hai người mới thôi căng thẳng.
"Chị họ, em đã nói anh ấy sẽ không sao rồi mà!"
Mục Thiên Thiên mỉm cười rất tươi, tuy đang cười nhưng nước mắt lại không kìm được chảy ra.
Lục Tinh Tuyết cũng vậy, nhìn Dương Thanh mà khóc mãi.
Long Huy Hoàng vừa đi mấy bước thì nhìn thấy Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Hai cô gái này đang ở ngay cạnh ông ta, dù tốc độ của Dương Thanh có nhanh cách mấy cũng không thể cứu được.
Long Huy Hoàng giậm chân xuống đất, nháy mắt xuất hiện trước mặt Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên, hai tay nắm cổ hai chị em, cười phá lên như điên: "Dương Thanh, tôi đã nói cậu sẽ phải hối hận vì đã không giết tôi rồi mà, ha ha ha ha..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...