Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên lẩm bẩm.
Mấy ngày này anh cũng tìm hiểu kĩ càng một vài chuyện.
Dù là ông Tề, cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục hay hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của Lý Tấn đều không chịu nổi một đòn của anh.
Nhưng bọn họ lại là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lục và nhà họ Lý.
Quan trọng nhất là, anh chưa hề đánh hết sức, có lẽ còn chưa dùng đến một phần nghìn sức lực.
Chẳng lẽ đến cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng sẽ bị anh dễ dàng lấy mạng sao?
“Hay mình là cao thủ của một gia tộc lớn nào đó?”
Dương Thanh tự nhủ: “Nhưng nếu là vậy, trước kia ở đỉnh Ninh Sơn đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc là kẻ nào đánh mình bị thương nặng như vậy?”
Hiện giờ trong đầu anh như đang có mười vạn câu hỏi vì sao, có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không hiểu.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Lục Tinh Tuyết nói: “Tôi có thể đi vào không?”
“Cửa không khóa, cô vào đi!”
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, lên tiếng đáp.
Cửa phòng mở ra, một dáng người yểu điệu cất bước đi vào.
Không thể không thừa nhận Lục Tinh Tuyết thật sự rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, lại là người của gia tộc lớn. Có thể nói không một người đàn ông nào không thích cô gái này.
Dương Thanh cũng không ngoại lệ, nhưng cái thích của anh chỉ là sự thưởng thức cái đẹp đơn thuần.
“Cô tìm tôi có việc gì à?”
Anh nghi hoặc hỏi thăm.
Lục Tinh Tuyết nhìn Dương Thanh, mặt ửng đỏ, đột nhiên cúi đầu xuống.
“Hả?”
Dương Thanh lại càng nghi ngờ, không biết tại sao cô ta lại tìm tới mình, còn không chịu nói gì.
Lục Tinh Tuyết cúi đầu thẹn thùng, mặt đỏ như gấc.
“Tôi…”
Mãi lâu sau, cô ta mới lấy hết can đảm định tỏ tình.
“Ầm!”
Ngay lúc ấy, bên ngoài truyền tới tiếng nổ vang dội.
Dương Thanh lập tức cau mày nói: “Sợ là nhà họ Lục gặp chuyện rồi. Tôi phải ra ngoài một chuyến, cô và Thiên Thiên ở yên trong phòng, đừng đi ra ngoài”.
Dứt lời, anh nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Anh…”
Lục Tinh Tuyết kinh hãi lắp bắp.
Nhưng lúc này Dương Thanh đã rời đi.
“Lục Nguyên Thông, mau giao hung thủ ra đây, tôi sẽ tha cho nhà họ Lục một con đường sống!”
Giọng nói khí thế vang vọng khắp trang viên nhà họ Lục.
“Lý Đồng Hạ, anh dẫn người xông vào nhà họ Lục như vậy hơi quá đáng rồi đấy!”
Tiếp đó lại có một giọng nói khác vang lên.
Lục Xuyên vội vàng dẫn theo đội quân tinh nhuệ của gia tộc vọt ra giằng co với người nhà họ Lý.
“Hừ!”
Lý Đồng Hạ cười lạnh một tiếng, mắt lóe lên sát khí: “Lục Xuyên, người nhà họ Lục các anh bẻ gãy tay con trai tôi là Lý Tấn. Các anh không định chịu trách nhiệm sao?”
“Chịu trách nhiệm?”
Lục Xuyên không hề e sợ, cười lạnh nói: “Tôi không đòi nhà họ Lý các người chịu trách nhiệm, các người còn dám tự tìm tới?”
“Con trai anh chặn xe của con gái tôi, định bắt con bé lại, bị đánh cũng là tài nghệ không bằng người ta, đáng đời!”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Đồng Hạ càng tối sầm: “Anh muốn chết hả?”
“Người muốn chết là anh!”
Lục Xuyên hét ầm lên: “Mau xông lên!”
Ông ta vừa ra lệnh, mười mấy cao thủ nhà họ Lục nhao nhao vọt ra.
Một nửa trong số bọn họ có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ.
Còn phe Lý Đồng Hạ chỉ có một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, còn lại đều có thực lực dưới Vương Cảnh.
“Anh đã muốn chết, tôi sẽ cho anh toại nguyện!”
Lục Xuyên hờ hững nói, ánh mắt nhìn Lý Đồng Hạ như nhìn một kẻ đã chết.
Lý Đồng Hạ vô cùng khiếp sợ. Ông ta dẫn người tới chỉ để hăm dọa, thuận tiện chèn ép nhà họ Lục một chút.
Nào ngờ nhà họ Lục lại dám khai chiến với mình.
Ông ta không hề dẫn theo toàn bộ cao thủ của nhà họ Lý, nếu xảy ra xung đột ở đây chưa chắc đã có thể sống sót trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...