Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần
Từ khi Lý Tấn gặp được Lục Tinh Tuyết, hắn ta không ngừng quấy rối cô ta. Nhà họ Lục không dám làm gì hắn ta, thậm chí còn bị ép phải liên hôn với nhà họ Lý.
Những chuyện này đều là sự sỉ nhục với nhà họ Lục.
Bây giờ Lục Nguyên Thông đã biết thực lực của Dương Thanh rất có thể là Vương Cảnh đỉnh phong, sao còn phải sợ nhà họ Lý nữa?
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, nhưng ít nhất có thể xác định, thực lực của Dương Thanh phải từ Vương Cảnh hậu kỳ trở lên.
Cao thủ mạnh nhất nhà họ Lý cũng chỉ mới đạt tới Vương Cảnh hậu kỳ.
Nếu nhà họ Lý có gan động tới nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông cũng dám liều mạng.
“Chủ gia tộc, mặc dù thiên phú võ thuật của cậu ấy rất mạnh nhưng cậu ấy vẫn còn quá trẻ. Nếu cho cậu ấy thêm mười năm, dù là nhà họ Lý cũng chỉ có phải ngước nhìn”.
Ông Vương vẫn chưa hết lo lắng: “Nhưng nếu cao thủ đứng đầu nhà họ Lý ra tay, cậu ấy vẫn chưa đủ sức…”
Ông Vương đang định nói tiếp thì bị Lục Nguyên Thông ngăn lại: “Nhà họ Lục im hơi lặng tiếng quá lâu, đến lúc liều mạng rồi. Cậu cứ yên tâm, nhà họ Lý còn chưa đủ khả năng diệt nhà họ Lục chúng ta đâu”.
Nghe vậy, ông Vương không nói gì thêm, chỉ là trong lòng vô cùng kinh hãi.
Ông ta không biết Lục Nguyên Thông lấy đâu ra tự tin, nhưng cũng hiểu lão đã dám nói vậy thì chắc chắn vẫn còn thủ đoạn.
“Tôi hiểu rồi!”
Ông Vương gật đầu đáp.
Cùng lúc đó ở nhà họ Lý.
Trong căn biệt thự ở chính giữa tòa trang viên rộng lớn.
Một người đàn ông trung niên nghe cấp dưới báo cáo, sa sầm mặt nói: “Cậu nói Lý Tấn bị một người mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi bẻ gãy tay?”
Ông ta là Lý Đồng Hạ, bố của Lý Tấn, đồng thời cũng là người thừa kế nhà họ Lý.
Cấp dưới vội vàng nói: “Hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bảo vệ cậu chủ cũng bị cậu ta dễ dàng đánh bại”.
“Bây giờ cậu chủ và hai cao thủ kia đều đang được chữa trị”.
Trong mắt Lý Đồng Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cậu nói đối phương mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ sao?”
Lý Đồng Hạ không thể tin nổi.
Ông ta là người thừa kế nhà họ Lý, đương nhiên biết nhiều hơn người khác. Có lẽ người khác không biết một người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi có thể đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ trong nháy mắt là chuyện kinh khủng cỡ nào, nhưng ông ta thì khác.
Loại người như vậy chính là thiên tài võ thuật hàng thật giá thật, không chỉ nhà họ Lý mà cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không có.
Nghe nói người đứng đầu của bốn Vương tộc cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong.
Còn thực lực của người trẻ tuổi kia ít nhất cũng phải là Vương Cảnh trung kỳ.
Theo như ông ta biết, trong bốn Vương tộc cũng không có cao thủ Vương Cảnh trung kỳ trẻ tuổi như vậy.
Có lẽ chỉ có Hoàng tộc Chiêu Châu mới có thiên tài võ thuật như vậy.
“Tôi nói thật mà!”
Cấp dưới vội vàng cam đoan.
“Được, tôi biết rồi!”
Lý Đồng Hạ gật đầu xua tay: “Cậu đi ra đi!”
“Vâng!”
Cấp dưới quay lưng rời đi.
Trong căn biệt thự cao cấp chỉ còn một mình Lý Đồng Hạ. Ông ta im lặng một hồi rồi cất bước đi ra ngoài.
“Bố ơi, nhà họ Lý xuất hiện một thiên tài võ thuật!”
Lý Đồng Hạ tìm tới bố mình, cũng là chủ nhà họ Lý hiện giờ, Lý Sơn.
Lý Sơn chưa kịp hỏi chuyện, ông ta đã tức tốc kể lại mọi chuyện được cấp dưới báo cáo.
Lý Sơn bình tĩnh lạ thường, không hề tỏ ra kinh ngạc khi nghe tới thiên phú của Dương Thanh, chỉ lạnh lùng nói: “Khó trách nhà họ Lục dám từ chối liên hôn, thì ra là có chỗ dựa”.
“Nhưng bọn họ nghĩ chỉ dựa vào một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ là có thể chống lại cơn thịnh nộ của nhà họ Lý sao?”
Nghe vậy, Lý Đồng Hạ ngạc nhiên hỏi: “Ý của bố là người trẻ tuổi kia có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ sao?”
“Không thì sao?”
Lý Sơn bình tĩnh nói: “Không phải nhà họ Lục không có cao thủ Vương Cảnh trung kỳ. Theo thực lực người trẻ tuổi kia thể hiện, ít nhất cũng phải là Vương Cảnh trung kỳ”.
“Nhưng nếu cậu ta chỉ có chút bản lĩnh đó, nhà họ Lục dám từ chối liên hôn với chúng ta sao?”
“Vậy nên chắc chắn thực lực của cậu ta là Vương Cảnh hậu kỳ!”
Lý Đồng Hạ hiểu ra, cắn răng nói: “Không ngờ nhà họ Lục có thể tìm được cao thủ có thiên phú võ thuật xuất chúng như thế”.
“Vậy chúng ta nên làm gì hả bố?”
Lý Đồng Hạ lại nói tiếp: “Thằng nhóc kia đã bẻ gãy một cánh tay của Lý Tấn. Nếu cứ để yên chuyện này, chắc chắn nhà họ Lý sẽ bị các gia tộc khác chê cười”.
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là phải lấy lại danh dự rồi!”
Lý Sơn lạnh lùng nói, đôi mắt tinh ranh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...