Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Phụt!”
Dương Thanh không kịp tránh ra xa nữa, chỉ có thể cố gắng né tránh thôi.
Lưỡi dao đâm vào ngực Dương Thanh, xuyên thẳng ra sau lưng.
“Bịch!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng dồn hết sức mạnh lên tay phải, đấm vào ngực Black Doctor.
Black Doctor hộc máu mồm, người bay ra xa mười mấy mét, nặng nề đập vào một ngọn núi khác.
Vô số cát bụi rơi lên người ông ta, ông ta lồm cồm bò dậy, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự giận dữ.
Từ khi bắt đầu nghiên cứu cực hạn võ thuật của loài người cho đến nay, ông ta đã săn bắt, cũng chiến đấu với rất nhiều cao thủ, nhưng chưa bao giờ chật vật thế này.
Không ngờ ông ta suýt bị Dương Thanh - người mà ông ta coi là vật thí nghiệm giết.
Tuy ông ta còn sống, nhưng cánh tay robot mà ông ta tốn bao công sức để tạo ra cho bản thân đã bị hủy hoại.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng bị thương nặng, bây giờ ngay cả sức để bò dậy cũng không có.
Lão ta đã dùng liều thuốc Siêu Phàm nhưng vẫn bị thương nặng trước đòn đánh từ Dương Thanh.
“Dương Thanh, kiếp sau lại làm vật thí nghiệm của tôi nhé! Ha ha ha…”
Black Doctor bỗng ngửa mặt cười lớn, lập tức đưa Hoa Anh Kiệt rời đi.
Tuy Dương Thanh còn sống, nhưng Black Doctor không hề nghĩ anh có thể sống sót tiếp.
Bởi vì trên lưỡi dao ở tay phải ông ta có kịch độc.
Ông ta vốn định đâm vào tim Dương Thanh, tuy Dương Thanh đã né đi, nhưng kịch độc trên lưỡi dao cũng đủ để khiến anh chết không có chỗ chôn rồi.
“Bịch!”
Dương Thanh bỗng quỳ một gối xuống đất, sau khi ngực bị lưỡi dao đâm trúng, anh cảm thấy sức mạnh trên người mình đang dần biến mất.
Lúc này người anh mềm nhũn, độc tố từ vết thương ở ngực không ngừng lan ra xung quanh.
Anh vốn đã bị Black Doctor tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ, hơn nữa còn uống ba viên thuốc tăng thực lực mà Phùng Tiểu Uyển cho.
Hai thứ đó đã khiến cơ thể anh tổn thương nặng nề, giờ còn thêm cả kịch độc từ lưỡi dao của Black Doctor, anh chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
“Mình phải chết rồi ư?”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất, dần chìm vào hôn mê.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở vực Tây Châu của Chiêu Châu.
Tây Châu là châu vực nằm ở phía Tây trong số năm châu vực lớn.
Nơi này có đồng cỏ lớn nhất, sa mạc đẹp nhất, món ăn ngon nhất Chiêu Châu, là nơi tuyệt vời để du lịch.
“Mẹ, con nhớ bố!”
Vừa xuống khỏi máy bay, Tiêu Tiêu đã nhìn Tần Thanh Tâm bằng đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của con, Tần Thanh Tâm càng khó chịu hơn: “Tiêu Tiêu, bố bận mất rồi, không đi với mẹ con mình được”.
“Khi nào bố xong việc thì sẽ tới tìm chúng ta, giờ mẹ dẫn con đi xem đồng cỏ tuyệt đẹp nhé?”
Tiêu Tiêu lắc đầu, chu môi, như sắp khóc: “Mẹ, Tiêu Tiêu muốn bố mẹ cùng đi với con cơ!”
“Tiêu Tiêu!”
Tần Thanh không kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, ôm con gái vào lòng.
“Hu hu…”
Tiêu Tiêu òa khóc.
Trước đó, rõ ràng cô bé đã thấy bố lên máy bay, đi vào phòng nghỉ ở trong cùng, nhưng bây giờ không thấy bố đâu nữa.
Tiêu Tiêu rất buồn.
Tần Thanh Tâm ôm con gái thật chặt, cố gắng không khóc thành tiếng, nhưng trên mặt lại đầm đìa nước mắt.
Tần Y cũng lặng lẽ rơi lệ, cô ta đã coi Dương Thanh là anh trai mình từ lâu.
Tuy Đoàn Vô Nhai đã giải thích, Dương Thanh rời đi vì không muốn liên lụy đến họ.
Nhưng Tần Y biết, chắc chắn Dương Thanh đang gặp phải phiền phức rất lớn, lớn hơn nhiều so với trước kia, có lẽ anh không về được nữa.
Nghĩ đến đây, Tần Y càng thêm buồn bã, nước mắt rơi như mưa.
Tần Đại Dũng cũng thở dài, thấp giọng an ủi: “Dương Thanh đưa chúng ta rời khỏi Yến Đô cũng vì bất đắc dĩ”.
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ, chờ nó bình an quay về! Chứ không nên trở thành gánh nặng cho nó đúng không!”
Trông thấy cảnh tượng này, Đoàn Ngữ Yên cũng không nhịn được mà rơi lệ, trên mặt tràn ngập vẻ áy náy và tự trách.
Ban đầu, khi ở Hoàng tộc họ Đoàn, nếu không vì cứu cô ấy, sao Dương Thanh lại giết Đoàn Vô Viêm chứ?
Nếu anh không giết Đoàn Vô Viêm, sao có thể đắc tội với Vũ Vũ Lan được?
Dương Thanh cũng không cần tự gánh chịu tất cả.
Đoàn Vô Nhai cũng thấy rất khó chịu, do ông ta dẫn Dương Thanh về Hoàng tộc họ Đoàn nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Gần như cùng lúc đó, ở sân bay quốc tế của vực Nam Châu, Mã Siêu, Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển cũng vừa xuống máy bay.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Trên đường đến vực Nam Châu, đám người đều có vẻ lo lắng, bây giờ tới nơi rồi, họ càng lo hơn.
“Chồng!”
Ngải Lâm chợt gọi Mã Siêu.
Mã Siêu nhìn vợ, cố gắng nói bằng giọng dịu dàng: “Vợ, sao thế?”
Ngải Lâm không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Mã Siêu, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hai người kết hôn đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Ngải Lâm nhìn chằm chằm vào Mã Siêu lâu như vậy.
“Chồng, anh đi tìm Dương Thanh đi!”
Hai người nhìn nhau khoảng một phút, Ngải Lâm chợt nói.
Người Mã Siêu run rẩy, anh ta hết sức ngạc nhiên: “Vợ, em…”
Ngải Lâm đặt ngón tay lên môi Mã Siêu, tuy cô ấy đang mỉm cười nhưng mắt lại rơm rớm nước mắt.
“Người khác không biết tình cảm giữa anh và Dương Thanh, nhưng sao em có thể không biết được chứ?”
Ngải Lâm mỉm cười: “Đến giờ em vẫn nhớ, trong một cuộc chiến ba năm trước, anh đã xông vào doanh trại địch một mình, chém giết cao thủ bán bộ Thần Cảnh bằng thực lực Vương cảnh trung kỳ”.
“Cũng trong lần đó, anh đã nổi tiếng, được Dương Thanh phong làm một trong chín vị Vương của biên giới phía Bắc, nhưng anh cũng bị thương nặng, chính Dương Thanh đã xông vào doanh trại địch để đưa anh về”.
“Anh hôn mê ba ngày ba đêm, Dương Thanh cũng rời đi suốt ba ngày ba đêm”.
“Trước khi đi, cậu ấy đã nói một câu mà đến giờ em vẫn nhớ, cậu ấy nói, ‘Ai dám động đến anh em của Dương Thanh, xa mấy cũng giết sạch’”.
“Mãi sau này, em mới biết trong ba ngày đó, Dương Thanh đã một mình xông vào doanh trại của bốn nước đối địch, giết mười chiến thần của họ”.
“Dương Thanh cũng nổi tiếng nhờ trận chiến đó, được thủ lĩnh của nước đối địch khen là Dương Bất Bại - ‘Một người có thể đấu với nửa quốc gia’”.
Khi Ngải Lâm nói đến đây, mắt Mã Siêu đã đỏ hoe, trên mặt Phùng Tiểu Uyển đang lặng lẽ nghe cũng đầm đìa nước mắt.
Tuy cô ta chưa bao giờ ra chiến trường, nhưng cũng biết bố mẹ mình đã chết ở đó, còn cô ta thì chào đời trên chiến trường.
Lúc này, khi nghe Ngải Lâm kể về quá khứ anh dũng trên chiến trường của Dương Thanh và Mã Siêu, cô ta thấy vừa tự hào vừa chua xót.
“Lần này, Dương Thanh đã đẩy chúng ta đi hết, một mình đối mặt với tất cả, anh là anh em vào sinh ra tử của cậu ấy, chắc chắn sẽ rất khó chịu, em là vợ anh, em hiểu anh!”
Mắt Ngải Lâm đỏ hoe: “Em biết anh muốn đi tìm Dương Thanh, dù có chết anh cũng không sợ!”
“Nhưng anh lại lo cho em, lo cho cả bé cưng chưa ra đời nữa”.
Ngải Lâm nói rồi cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của mình, nhẹ nhàng xoa bụng, dịu dàng nói: “Du Du, con cũng không muốn trở thành nỗi vướng bận của bố con, đúng không?”
Ngải Lâm vừa dứt lời, đứa bé bỗng cựa quậy, thậm chí họ còn thấy rõ một bàn chân nhỏ xíu nhô lên nữa.
“Chồng, anh thấy chưa? Du Du đang đáp lại anh, nó nói nó không muốn trở thành nỗi vướng bận của bố, nó không muốn”.
Trong lúc Ngải Lâm nói chuyện, nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt cô ấy.
Ngay cả Mã Siêu cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Anh ta bỗng ôm vợ vào lòng, nghẹn ngào: “Vợ, anh không bỏ được anh Thanh, nhưng sao anh có thể bỏ em và con chứ?”
“Vợ, anh khó chịu lắm! Rất khó chịu!”
Cảm xúc của Mã Siêu lập tức sụp đổ, anh ta khóc nấc lên.
Không phải đàn ông không khóc, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.
Bây giờ, một bên là anh em tốt chưa rõ sống chết, đang phải đối mặt với cao thủ một mình, bên kia là người vợ mà anh ta coi như mạng sống và đứa con chưa chào đời.
Mã Siêu thực sự rất khó chịu, cũng vô cùng cảm động vì vợ đã hiểu cho anh ta.
“Chồng, anh phải hiểu, anh là thuộc hạ của Dương Thanh trước, rồi mới là chồng em, là bố của con!”
Ngải Lâm vùi mặt vào ngực Mã Siêu, nghẹn ngào: “Mẹ con em cần anh, Dương Thanh cũng cần anh, ít nhất, khi cần anh, mẹ con em vẫn còn sống, còn khi Dương Thanh cần anh, có lẽ…”
Ngải Lâm không nói nổi nữa, cô ấy nhẹ nhàng đẩy Mã Siêu ra, bỗng ôm cổ Mã Siêu rồi hôn anh ta.
Nụ hôn này kéo dài tận ba phút rồi mới kết thúc.
“Chồng, có Tiểu Uyển rồi, em và con không sao đâu!”
Ngải Lâm trìu mến nhìn Mã Siêu: “Mẹ con em sẽ chờ anh bình an quay về rồi đón chúng em nhé!”
“Anh… đi đi!”
Ngải Lâm nói rồi quay người rời đi.
Cảnh tượng này khiến Phùng Tiểu Uyển cảm động rơi nước mắt, cô ta chạy đến trước mặt Mã Siêu, ôm anh ta thật chặt, vừa khóc vừa nói: “Anh Siêu, em sẽ chăm sóc chị dâu, ở bên chị ấy và bé cưng, chờ anh và anh Thanh bình an quay về!”
Cô ta nói rồi quay người đuổi theo Ngải Lâm.
Mã Siêu đứng im, nước mắt rơi như mưa, vẫn dán mắt vào bóng lưng vợ, đến khi không thấy cô ấy nữa, anh ta mới lau nước mắt: “Vợ, chờ anh, chắc chắn anh và anh Thanh sẽ bình an quay về!”
Anh ta nói rồi quay người rời đi.
Lúc này, ở Ninh Châu, mây đen cuồn cuộn kéo tới, sấm sét vang rền, gió lớn nổi lên.
Cơn mưa tầm tã chợt ập đến.
Ở đỉnh Ninh Sơn, một bóng người đang nằm im, như mất hết sức sống.