Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thấy Đoàn Hoàng đứng lên, những người có mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Đoàn Hoàng là chủ của Hoàng tộc họ Đoàn, lại đang trong cơn nóng giận, có thể tưởng tượng tiếp đó sẽ có chuyện đáng sợ thế nào xảy ra.
Nhưng Dương Thanh vẫn bình chân như vại, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Hoàng lóe lên ý muốn giết chóc mãnh liệt.
Nếu không phải nể mặt Đoàn Vô Nhai, những hành vi của Đoàn Hoàng đã đủ cho anh có trăm ngàn lí do giết chết lão ta.
"Phụ hoàng!"
Đoàn Vô Nhai tung một quyền đẩy lùi một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, lao đến chắn trước mặt Dương Thanh, ánh mắt nhìn Đoàn Hoàng đầy kiên định.
"Muốn động tới cậu Thanh, phải bước qua xác con đã!"
Ông ta cắn răng nói.
"Mày muốn chết rồi hả!"
Đoàn Hoàng lớn tiếng quát.
Đoàn Vô Nhai cười cười như tự giễu: "Bố đã hạ lệnh giết con rồi mà, chẳng phải trong mắt bố, trước nay con vẫn luôn đang đâm đầu vào chỗ chết sao?"
"Nói xằng!"
Đoàn Hoàng lại giận dữ quát lớn.
"Cậu Thanh đây là khách quý do chính con đưa đến Hoàng tộc họ Đoàn, con sẽ chịu trách nhiệm về an toàn tính mạng cho cậu ấy. Trừ khi con chết, bằng không, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới chuyện gây tổn thương cho cậu ấy lấy một chút!"
Đoàn Vô Nhai kiên định nói.
Ông ta làm thế cũng là để bảo vệ Hoàng tộc họ Đoàn, một khi Đoàn Hoàng và Dương Thanh nảy sinh xung đột, bất kể người nào thua, hậu quả đều khôn lường.
Kết quả nào cũng sẽ thành đả kích trí mạng đối với Hoàng tộc họ Đoàn.
"Nếu mày đã chọn đường chết, vậy tao sẽ giúp mày một tay!"
Đoàn Hoàng lạnh lẽo nói.
Trước đó lão ta còn thoáng do dự không đành lòng, nhưng nay, ánh mắt lão ta đã vô cùng kiên định, hiển nhiên là đã nổi ý muốn giết chết Đoàn Vô Nhai.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Đoàn Vô Nhai, đã đến nước này, lẽ nào ông còn chưa nhìn rõ vấn đề sao? Lão già kia căn bản không có ý định giữ lại tính mạng ông".
"Hôm nay, lão ta muốn giết ông, ông có thể chống đỡ nổi sao?"
Nghe Dương Thanh nói thế, Đoàn Vô Nhai cười cười tự giễu, sao ông ta không hiểu ý Dương Thanh chứ?
Là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, dĩ nhiên ông ta đã cảm nhận rõ ràng, lúc này Đoàn Hoàng thật sự muốn giết chết ông ta.
Nghĩ tới vị phụ hoàng từng yêu thương quan tâm mình khi xưa, nay lại muốn giết mình, một nỗi bi thương trào lên trong lòng Đoàn Vô Nhai.
"Phụ hoàng, người có thể nói cho con biết là vì sao không?"
Đoàn Vô Nhai nhìn về phía Đoàn Hoàng, nghi hoặc hỏi.
"Giết người thì đền mạng, mày bắt tay với người ngoài giết chết em trai mình, đó là tội chết!"
Đoàn Hoàng bỗng nói: "Nếu bây giờ mày tự sát, tao có thể bảo đảm với mày sẽ tha tội cho những kẻ khác!"
Nghe Đoàn Hoàng nói thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc tột cùng, thì ra, điều Đoàn Hoàng muốn nhất chính là lấy mạng Đoàn Vô Nhai.
Không chỉ Đoàn Vô Nhai không hiểu nổi mà những người khác cũng vô cùng nghi hoặc, Đoàn Vô Viêm chết thì cũng đã chết rồi, dù đúng là do Đoàn Vô Nhai giết nhưng người chết không thể sống lại, Đoàn Vô Nhai đã tiến vào cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, để ông ta kế thừa Hoàng vị của họ Đoàn mới là điều tốt nhất cho Hoàng tộc họ Đoàn.
Nhưng Đoàn Hoàng lại nhất quyết muốn lấy mạng Đoàn Vô Nhai, điều này quả thực không hợp lẽ thường.
Dương Thanh nheo mắt, trong lòng cũng hết sức nghi hoặc, vì sao Đoàn Hoàng lại hành động vô tình đến thế?
Nếu không phải mặt mũi của Đoàn Vô Nhai cũng có vài phần giống Đoàn Hoàng, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ Đoàn Vô Nhai không phải con ruột Đoàn Hoàng.
"Có thật thế không?"
Đoàn Vô Nhai trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi lại.
Đoàn Hoàng hừ lạnh, đáp: "Bổn Hoàng nói được làm được, chỉ cần mày tự sát, tao có thể tha cho con gái mày, cũng có thể tha cho Độc Du và Dương Thanh".
"Nhưng sau này, bọn chúng không thể rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn một bước, Dương Thanh và Độc Du phải nghe lệnh tao!"
Sắc mặt Đoàn Vô Nhai lập tức cứng đờ ra: "Điều này không thể!"
Nếu chỉ mình Độc Du thì cũng thôi, nhưng cả Dương Thanh thì tuyệt đối không thể.
Lấy thực lực của Dương Thanh, ngay cả Đoàn Hoàng cũng chưa chắc đã là đối thủ, lại còn muốn giam lỏng Dương Thanh ở Hoàng tộc họ Đoàn, chuyện này sao có thể chứ.
Ông ta nỗ lực muốn thuyết phục Đoàn Hoàng chẳng qua chỉ để tránh cho Hoàng tộc họ Đoàn gặp phải thảm họa, nhưng Đoàn Hoàng lại không cho là vậy, trái lại còn khăng khăng muốn kiếm chuyện.
"Phụ hoàng, con có thể chết, nhưng cầu xin người thả bọn họ đi!"
Đoàn Vô Nhai cắn răng nói.
"Mày đang mặc cả với tao à?"
Đoàn Hoàng nổi giận đùng đùng.
Đoàn Vô Nhai nói: "Bố có thể cho là thế cũng được, hoặc là thả bọn họ đi, con chết; hoặc nếu bố vẫn nhất quyết muốn giết chúng con, vậy chúng con sẽ liều đánh một trận!"
"Chỉ có điều, nếu phụ hoàng ép con liều mạng đánh một trận này, con chỉ có thể dốc hết sức mà ứng phó thôi!"
"Nếu vì thế mà đem đến nguy nan cho Hoàng tộc họ Đoàn này thì cũng không trách con được!"
Ý chí chiến đấu trên người Đoàn Vô Nhai bắt đầu sục sôi, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Đây là những lời khuyên bảo cuối cùng của ông ta dành cho Đoàn Hoàng, bởi những gì cần nỗ lực, ông ta cũng đã nỗ lực hết sức rồi, nếu Đoàn Hoàng nhất định muốn giam lỏng Dương Thanh và Độc Du ở Hoàng tộc họ Đoàn này, vậy ông ta chỉ có thể dốc hết sức bình sinh liều mạng tranh giành một phen.
"Mày dám đe dọa tao?"
Đoàn Hoàng tức giận đến bật cười: "Mày nên hiểu, ở trong Hoàng tộc họ Đoàn này, trước nay còn chưa có ai dám cò kè ra điều kiện với tao đâu!"
"Nếu mày đã chọn đường chết, tao đành phải giúp mày một tay vậy!"
Đoàn Hoàng đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ bễ nghễ nhìn đời, hoàn toàn không thèm để mắt đến lời đe dọa của Đoàn Vô Nhai.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bước tới.
Sáu cao thủ Thần Cảnh bao vây nhóm người Dương Thanh vào giữa.
Vòng ngoài còn có rất nhiều cao thủ bán bộ Thần Cảnh cùng với cao thủ Vương Cảnh đang chằm chằm theo dõi bọn họ.
Đoàn Vô Nhai không nói nữa, chợt ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Giây phút này, sắc mặt ông ta bỗng hiện lên rất nhiều cảm xúc.
Có vui mừng, cũng có bi thương, có kích động, cũng có đau khổ, cuối cùng, tất cả triệt để hóa thành âm trầm.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, Đoàn Vô Nhai cao giọng nói lớn: "Giờ tôi cho các người một cơ hội, quy phục tôi, tôi có thể tha cho các người một mạng!"
Lời vừa thốt ra, tất cả đều chấn kinh!
Ngay cả Dương Thanh cũng hơi bất ngờ, Đoàn Vô Nhai mới rồi còn nỗ lực tránh cho Hoàng tộc họ Đoàn và anh nảy sinh xung đột, nay lại đột nhiên thốt ra những lời như vậy.
Ông ta đang muốn thế chỗ Đoàn Hoàng, trở thành vị Đoàn Hoàng đời tiếp theo của Hoàng tộc họ Đoàn?
Nghe Đoàn Vô Nhai nói thế, Đoàn Hoàng càng khiếp sợ không thôi, lão ta trợn to mắt, vẻ như không thể tin nổi: "Mày muốn cướp ngôi của tao?"
Đoàn Vô Nhai nhìn về phía Đoàn Hoàng, ánh mắt phức tạp, nói: "Phụ hoàng, người già rồi, vẫn nên thoái vị đi thôi! Nhưng người cứ yên tâm, người thoái vị rồi, con sẽ không làm khó người đâu!"
"Nếu người