Tại nhà của Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm vừa về nhà, cô còn chưa thay dép xong, Châu Ngọc Thúy đã nổi giận đi tới trước mặt cô, hỏi: "Hôm nay, thằng vô dụng kia tới công ty à?"
"Mẹ, con đã rất mệt rồi, mẹ đừng làm phiền con nữa được không?", vẻ mặt Tần Thanh Tâm đầy mệt mỏi.
Dương Thanh thay cô nhận nhiệm vụ bất khả thi kia làm cô vỡ đầu sứt trán, cô thật sự không muốn phải phiền lòng vì những chuyện khác nữa.
"Bây giờ đã là lúc nào rồi? Sao con còn như vậy chứ?"
Châu Ngọc Thúy vô cùng sốt ruột: "Mẹ đã nghe hết rồi. Trong cuộc họp thường kỳ hàng tuần của nhà họ Tần, ông nội con bảo con một là lấy Vương Kiện, hai là nghĩ cách giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, bằng không sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Tần, thằng vô dụng kia tự nhiên lại nhận lời thay con. Cậu ta là thằng vô dụng không óc bã đậu, con cũng vậy à? Sao con không chọn cưới Vương Kiện?"
Vì chuyện này mà Tần Thanh Tâm đã chạy vạy ngược xuôi cả ngày hôm nay, nhờ cậy đủ mối quan hệ nhưng cuối cùng thậm chí còn chưa bước vào được cửa lớn của tập đoàn Nhạn Thanh. Cô đã buồn phiền lắm rồi, không ngờ vừa về đến nhà còn nghe Châu Ngọc Thúy nói chuyện này.
"Mẹ, xem như con cầu xin mẹ, mẹ đừng nói nữa được không? Con ở công ty bị bắt nạt, đi bàn chuyện hợp tác cũng bị bắt nạt, lẽ nào về tới nhà, ngay cả mẹ cũng muốn dằn vặt con nữa sao?", mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe nói, áp lực làm cô có cảm giác sắp suy sụp đến nơi rồi.
"Con gái chịu uất ức đủ rồi, vất vả lắm con bé mới về đến nhà, bà đừng quấn lấy nó nữa".
Tần Đại Dũng đang ngồi ở trên sofa đọc báo, lúc này cũng đặt tờ báo xuống rồi nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Châu Ngọc Thúy lập tức xông tới trước mặt Tần Đại Dũng, hai tay chống nạnh, tức giận nói: "Tần Đại Dũng! Ông có biết nó nhận nhiệm vụ gì không? Là hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh đấy, đây vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành được. Cứ theo đà này thì ba ngày sau, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần mất".
"Con về rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên. Sau đó, mọi người thấy Tần Y sung vẻ đi vào nhà.
"Con báo cho mọi người một tin tốt..."
Cô ta vừa mới vào nhà đã cảm giác được bầu không khí rất không thích hợp. Mặt mẹ đầy tức giận, mặt bố thì bất lực, còn có Tần Thanh Tâm mang vẻ mặt tuyệt vọng nữa.
"Sao vậy?"
Tần Y là người tinh tế, cô ta đi tới bên cạnh Tần Thanh Tâm, kéo tay cô hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"
Tần Thanh Tâm chỉ khẽ lắc đầu: "Y Y, lát nữa em đi đón Tiêu Tiêu giúp chị, chị về phòng trước đây".
"Con thì có tin tức tốt gì chứ? Chị con nhận nhiệm vụ hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, nếu không làm được, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần đấy".
Sau khi ầm ĩ một hồi, tâm trạng Châu Ngọc Thúy cũng đỡ hơn nhiều. Bà ta nhìn theo bóng lưng Tần Thanh Tâm rời đi nói.
"Chị!"
Nghe Châu Ngọc Thúy nói vậy, Tần Y lập tức vui mừng, vội vàng đuổi theo Tần Thanh Tâm đang muốn rời đi, vui vẻ nói: "Chị, chuyện hợp tác cứ để em giải quyết giúp chị. Dù sao bây giờ em cũng là một thành viên của tập đoàn Nhạn Thanh rồi!"
Vẻ mặt Tần Thanh Tâm vừa rồi còn tuyệt vọng, trong mắt lập tức có cảm xúc. Cô kích động nắm lấy cánh tay Tần Y: "Y Y, em thật sự vào được tập đoàn Nhạn Thanh rồi à?"
Nhưng vừa hỏi xong, sắc mặt Tần Thanh Tâm lại ảm đạm, cay đắng lắc đầu: "Cho dù em thật sự được nhận vào làm nhưng cũng chỉ là nhân viên mới, em không giúp được chị đâu".
Tần Y bỗng nhiên hơi chột dạ, chỉ là nhìn dáng vẻ chị như vậy, cô ta đau lòng nhưng vẫn ra vẻ kiên định nói: "Chị tin em đi, chắc chắn có thể mà. Bạn thân Tôn Điềm của em đang là giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Nhạn Thanh, cậu ấy có quan hệ rất tốt với lãnh đạo cấp cao trong công ty. Để em nhờ cậu ấy giúp, chắc chắn có thể lấy được cơ hội hợp tác thôi".
"Vậy tốt rồi! Cảm ơn Y Y!"
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe. Vì chuyện này, cô đã phiền não suốt một ngày, cuối cùng cũng nhận được một tin tức tốt.
Tần Y trợn mắt, không vui nói: "Sao chị lại nói cảm ơn với em?"
Nói xong, cô ta xoay người nhìn Châu Ngọc Thúy đang vui sướng: "Mẹ, con sẽ giải quyết chuyện này giúp chị, chị ấy đã cực khổ suốt một ngày rồi, bố mẹ đừng cãi nhau nữa".
Châu Ngọc Thúy nói liên tục mấy tiếng 'được': "Con đúng là con gái của mẹ, đầu tiên là nhà họ Tô giàu có nhất Giang Hải đưa sính lễ tới xin cưới, bây giờ lại vào làm trong tập đoàn Nhạn Thanh, để mẹ xem sau này còn ai dám coi thường chúng ta nữa?"
"Con đi đón Tiêu Tiêu đây!"
Tần Y cười đắc ý rồi xoay người rời đi. Tiếng động cơ vang dội, chiếc Maserati màu trắng biến mất ở cuối con đường.
Tại tầng cao nhất của chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải.
Lạc Bân nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Dương Thanh, báo cáo chi tiết về công việc chuẩn bị cho chi nhánh công ty gần đây.
Dương Thanh ngồi trên ghế làm việc, trong tay cầm một tập tài liệu.
"Chủ tịch, rất nhiều công ty có ý định hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh. Tôi đã liệt kê mấy công ty có năng lực trong bản danh sách trên tay cậu, cậu hãy cân nhắc một chút xem muốn chọn những công ty nào làm đối tác của chúng ta?", Lạc Bân dè dặt nói.
Dương Thanh chỉ nhìn lướt qua, cơ bản đều là doanh nghiệp có tiếng ở Giang Hải.
"Thêm cả tập đoàn Tam Hòa của nhà họ Tần vào, còn các đối tác khác, ông tự quyết định là được rồi", Dương Thanh tiện tay ném bản danh sách cho Lạc Bân.
Nghe đến nhà họ Tần, ánh mắt Lạc Bân hơi do dự nhưng vẫn hỏi: "chủ tịch, nhà họ Tần thậm chí còn chưa được tính là gia tộc hạng hai, tập đoàn Tam Hòa này..."
"Vợ tôi tên là Tần Thanh Tâm!", Lạc Bân còn chưa dứt lời, Dương Thanh đã trả lời thẳng.
Lạc Bân kinh ngạc, nhất thời vô cùng hoảng sợ: "Chủ tịch, xin lỗi, tôi không biết cô Tần là vợ cậu. Hôm nay cô ấy tới công ty tìm tôi mấy lần, tôi đều không gặp".
Nói đến phần sau, Lạc Bân vô cùng chột dạ.
Dương Thanh không hề tức giận: "Ngày mai ông đích thân đi một chuyến tới tập đoàn Tam Hòa đưa hợp đồng, nhưng không được cho bất kỳ ai biết thân phận của tôi, hiểu chưa?"
Lạc Bân lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đồng ý.
Dương Thanh giơ tay lên liếc đồng hồ: "Giờ này chắc trường mầm non tan học rồi nhỉ?"
Anh nói xong liền đứng dậy rời đi.
Trường mầm non Lam Thiên.
Một chiếc Maserati màu trắng đỗ trước cổng trường mầm non, tiếp theo là đôi chân thon dài xuất hiện, sau đó bước xuống xe.
Cô gái xinh đẹp thu hút ánh mắt của rất nhiều người này tất nhiên là Tần Y, cô ta thoáng mỉm cười, mái tóc dài tung bay theo gió.
Cô ta không để ý tới ánh mắt của những người khác, đi nhanh vào trường mầm non. Đến lúc này, rất nhiều chàng trai mới thất vọng hiểu ra người đẹp này đã có chồng.
Lúc này đang giờ cao điểm đón trẻ, giáo viên mầm non không thể để ý được hết tất cả các em.
Tần Y tìm một lúc mới nghe được giọng nói của Tiêu Tiêu. Cô ta cong môi cười dịu dàng, đang muốn gọi cô bé lại thì không khỏi nhíu mày.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu đầy tức giận, còn đứng đối diện là một bé trai, hai đứa hình như đang cãi nhau.
"Mày là con hoang không có bố, cứ nói mày, cứ nói mày đấy. Tao còn muốn đánh mày nữa cơ!", vẻ mặt thằng bé rất ngang ngược.
Tiêu Tiêu cố không khóc, tức giận gào lên: "Tớ có bố! Cậu câm miệng!"
"Mày là con hoang, sao có thể có bố được?"
Thằng bé cao giọng nói, còn giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên muốn đẩy Tần Tiêu Tiêu.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...