Vậy là lúc này, trừ Vương tộc họ Quan thì trong bốn Vương tộc lớn còn lại đã có ba chủ Vương tộc đồng ý tới Vương thành Quan một chuyến.
Bạch Vương không nói gì, như thể đang mải suy tư.
Trong đám người này chỉ có Vương tộc họ Bạch là có thực lực mạnh hơn cả, thực lực của Bạch Vương cũng đã bước vào bán bộ Thần Cảnh, chỉ cần tiến lên phía trước thêm một chút là đã đạt tới Thần Cảnh - cấp bậc mà mỗi cao thủ võ thuật đều tha thiết ước mơ.
"Bạch Vương, ông thấy thế nào?"
Tiết Vương nhìn về phía Bạch Vương, hỏi.
Bạch Vương nghiêm túc nói: "Tiết Vương, trước ông mới nói, thực lực của Dương Thanh có thể đã đạt tới Thần Cảnh, ông cũng đã nói, Quan Vương rời khỏi cuộc tranh giành Yến Đô rồi lại lần nữa cho người quay lại đó, tất cả đều vì Dương Thanh".
"Nếu quả đúng như vậy thì chẳng phải Dương Thanh đã thực sự là một cao thủ Thần Cảnh sao?"
"Tôi nghe nói, Dương Thanh là cao thủ xuất ngũ từ biên giới phía Bắc, theo tôi được biết, ở chiến vực biên giới phía Bắc, chỉ có một cao thủ Thần Cảnh chính là Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc".
Nghe Bạch Vương nói thế, các vị Vương khác lập tức biến sắc.
"Nếu Bạch Vương nói không sai, vậy chẳng phải Dương Thanh chính là Tướng quân thần bí nhất của biên giới phía Bắc, từng được kẻ địch thừa nhận là người có thể dựa vào sức của một mình mình chống lại nửa quốc gia đó sao?"
Mã Vương kinh sợ thốt lên.
Sắc mặt Tào Vương cũng cực kì căng thẳng, nói: "Nếu quả đúng như vậy thì trừ khi Dương Thanh chết, chúng ta mới có cơ hội, bằng không, chỉ cần cậu ta còn sống, chúng ta mà muốn tranh đoạt Yến Đô với chiến vực thật sự quá khó khăn".
Bạch Vương cũng gật đầu: "Đây chính là điểm làm tôi lo lắng, nếu cậu ta đúng là Tướng quân biên giới phía Bắc thì vì sao cậu ta lại đi giết con cháu dòng chính của Vương tộc họ Bạch và Vương tộc họ Tào?"
"Nếu cậu ta thật sự muốn xử lí chúng ta, hoàn toàn có thể tới thẳng Vương thành của chúng ta. Với thực lực Thần Cảnh của cậu ta, dù bất kỳ Vương tộc nào trong số chúng ta có cản được thì cũng phải tổn thất vô cùng lớn”.
"Nhưng cậu ta lại không làm như vậy, trái lại chỉ giết một đứa con cháu dòng chính có thực lực không phải quá mạnh".
"Các ông nói xem, liệu đây có phải một lời cảnh cáo của cậu ta gửi tới chúng ta không? Cậu ta muốn cảnh cáo, chúng ta có thể nhúng tay vào cuộc tranh giành Yến Đô nhưng không được đụng đến người của cậu ta?"
"Nếu đúng như vậy thì hành vi từ chối gia nhập liên minh của Quan Vương chẳng phải đã nói rõ, giữa Dương Thanh và Vương tộc họ Quan đã có một hiệp định nào đó rồi?"
"Dù không có gì nhưng chỉ e Quan Vương cũng sẽ nhân cơ hội này chủ động liên hệ với Dương Thanh, bởi vậy, Quan Vương cũng đã là người của Dương Thanh, nếu chúng ta bắt tay tấn công Vương thành Quan, liệu có khiến cho Dương Thanh trả thù chúng ta không?"
Bạch Vương phân tích cặn kẽ, mỗi một ý đều khiến cho các vị Vương khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Nhất là Tiết Vương, áp lực đè lên người còn lớn hơn nữa.
Lão ta biết rõ mức độ khủng bố của Dương Thanh, bởi ngay cả cao thủ số một của Vương tộc họ Tiết cũng không phải đối thủ của anh.
Điều này đủ để chứng tỏ, Dương Thanh chính là một cao thủ Thần Cảnh.
Một nhân vật có thể một mình chống lại lực lượng nửa quốc gia khác, là người mà mấy Vương tộc bọn họ có thể lấn lướt chèn ép sao?
"Nói vậy, đúng là chúng ta không thể tùy tiện đụng tới Quan Vương, nếu không, khéo liên minh còn chưa vào tới Yến Đô đã bị Dương Thanh trả thù rồi".
Mã Vương gật đầu nói.
Bạch Vương suy tư hồi lâu, bỗng nhiên thốt lên: "Có lẽ chúng ta có thể thăm dò trước một chút, tiện thể nhân cơ hội này thăm dò xem quan hệ của Dương Thanh với Quan Vương rốt cuộc đã đến mức độ nào".
"Hả? Chẳng biết Bạch Vương muốn thăm dò thế nào?"
Các vị Vương khác đều mong chờ nhìn về phía Bạch Vương.
"Nếu bốn lão già chúng ta trực tiếp xông tới Vương thành Quan thì Vương thành Quan hẳn sẽ không còn khả năng tồn tại, như vậy có thể sẽ thực sự dẫn tới sự trả thù của Dương Thanh".
Bạch Vương nói tiếp: "Nhưng chúng ta có thể phái một đội quân tinh nhuệ của Liên minh các Vương tộc, lẻn vào Vương phủ họ Quan, cho Quan Vương một đòn bất ngờ".
"Đội quân tinh nhuệ này không thể quá yếu, nhưng cũng không thể quá mạnh, quá yếu sẽ bị xử lí gọn mà không có tác dụng gì, quá mạnh sẽ tạo thành tổn thất quá lớn cho Vương thành Quan, điều này có thể sẽ dẫn tới việc Dương Thanh trả thù chúng ta".
"Cho nên cần phải vừa đủ, chỉ cần có thể gây áp lực lớn cho Quan Vương, khiến Quan Vương chủ động cầu xin sự giúp đỡ từ phía Dương Thanh là được".
"Nếu Dương Thanh và Quan Vương đã có thỏa thuận từ trước với nhau, chúng ta mà tiêu diệt Vương tộc họ Quan sẽ chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình".
"Nhưng nếu Dương Thanh mặc kệ không quan tâm thì mấy lão già chúng ta có thể đích thân tới Vương thành Quan, sau khi tiêu diệt Vương tộc họ Quan rồi mới đưa Liên minh các Vương tộc vào Yến Đô, ý các vị thế nào?"
Bạch Vương hỏi.
"Được! Cứ quyết định vậy đi!"
"Tôi cũng đồng ý!"
"Vậy không biết đội quân dò đường của liên minh cần cao thủ cấp bậc nào?"
Cuối cùng, Tiết Vương lại hỏi cặn kẽ.
"Bốn Vương tộc chúng ta, mỗi Vương tộc đưa ra năm cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thành lập một tiểu đội gồm hai mươi cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ".
Bạch Vương đã cân nhắc kĩ càng, bèn cười nói: "Hai mươi cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, đối với Vương tộc họ Quan là vừa đủ mạnh".
"Dù Vương thành Quan đưa ra toàn bộ cao thủ đứng đầu thì cũng chỉ miễn cưỡng đấu một trận với đội quân này, trừ khi bọn họ có thể mời Dương Thanh tới hỗ trợ, bằng không, Vương tộc họ Quan sẽ bị tiêu diệt".
Nghe Bạch Vương nói thế, trong mắt các vị Vương khác đều lóe lên một tia sáng hung ác.
"Được!"
Vì thế, tất cả bốn Vương đều đã đồng ý thành lập một đội quân hai mươi gã cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đến thử sức Vương tộc họ Quan.
Cùng lúc đó, Quan Vương cắt đứt cuộc gọi video với các vị Vương xong bèn sai người tới nhà họ Khương và nhà họ Lâm mời người.
Ba mươi phút sau, trong Vương phủ họ Quan, tại một gian phòng tiếp khách.
Quan Vương ngồi tại vị trí cao nhất, hai vị trí thấp hơn ở hai bên là Khương Hùng - người đứng đầu nhà họ Khương, và Lâm Thiên Tường - người đứng đầu nhà họ Lâm.
"Quan Vương, có chuyện gì mà cho gọi chúng tôi tới gấp như vậy?"
Hai người đều thấy được vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng của Quan Vương, Lâm Thiên Tường bèn hỏi.
"Vừa rồi năm Vương tộc có mở một cuộc họp qua video, nội dung cuộc họp chính là thành lập Liên minh các Vương tộc, chuẩn bị tiến vào Yến Đô, tranh đoạt quyền nắm giữ Yến Đô với chiến vực, nhưng tôi đã từ chối".
Quan Vương nói thẳng, câu chữ ngắn gọn, vào ngay trọng tâm vấn đề.
Khương Hùng và Lâm Thiên Tường lập tức biến sắc, Khương Hùng vỗ mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, cả giận nói: "Vương tộc muốn làm phản sao? Ai cho bọn họ can đam dám tranh đoạt với chiến vực?"
Khương Hùng vốn là một chiến sĩ già xuất ngũ từ chiến vực biên giới phía Bắc cho nên luôn có tình cảm cực kì sâu đậm với chiến vực.
Lâm Thiên Tường thì bình tĩnh hơn nhiều, lão ta nhìn về phía Quan Vương, lo âu nói: "Trong năm Vương tộc lớn, chỉ có mình ông từ chối sao?"
Quan Vương gật đầu: "Đúng thế, có lẽ bốn Vương tộc khác đang thảo luận công việc tạo liên minh hoặc cũng có thể đang bàn bạc tấn công Vương thành Quan để làm đòn mở màn".
"Quan Vương, nếu ông ta gọi chúng tôi tới, hẳn là đã có phương án đối phó rồi đi?"
Lâm Thiên Tường nghiêm nghị nói.
"Từ một tuần trước, sau khi cậu Thanh gặp sự cố, mọi người đều nói cậu Thanh đã chết, nhưng tôi có thể chắc chắn cậu ấy vẫn còn sống".
"Liên minh các Vương tộc muốn tranh đấu với chiến vực, cũng tức là muốn đối đầu với cậu Thanh, nếu đã thế, chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ được như ý".
Quan Vương nói, vẻ mặt cực kì hiên ngang lẫm liệt.
Khương Hùng hừ lạnh một tiếng: "Khỏi cần nói mấy câu dễ nghe vậy làm gì, nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi bên Yến Đô truyền tới tin cậu Thanh gặp sự cố, Vương tộc họ Quan các ông vốn đã rút khỏi Yến Đô đã đưa người quay lại đó rồi đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...