Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng động lớn, một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đang đâm thẳng tới.
"Kẻ nào đó?"
Ngay lập tức, toàn bộ người nhà họ Tôn kinh sợ nhốn nháo.
Nay người của Vương tộc họ Tào đã vào ở trong nhà họ Tôn, ai dám tới nơi này giương oai diễu võ?
Nhưng khi bọn họ thấy biển số trắng của chiếc xe, cả đám đều biến sắc, bởi vì... chiếc xe này là xe của chiến vực Yến Đô.
"Huỵch!"
Ngay sau đó, một thi thể bị ném văng ra khỏi xe.
Tiếp theo, chiếc xe Jeep quay đầu nhanh nhẹn rời khỏi đó.
Đám người nhà họ Tôn ngây hết cả ra, chuyện gì thế này?
Bỏ lại một thi thể, rồi đi luôn?
"Cậu Trí!"
Bỗng nhiên có người sợ hãi hô lớn.
Ngay lập tức, tất cả đều dồn ánh mắt về phía thi thể vừa bị bỏ lại.
Quả nhiên đúng là thi thể của Tào Trí, đám người nhà họ Tào khiếp sợ tột cùng, dại cả mặt ra nhìn.
"Đây, đây là cậu Trí sao?"
"Cậu Trí đã chết rồi sao?"
"Sao lại thế được? Người của chiến vực Yến Đô làm chuyện này sao?"
Người nhà họ Tôn nháo nhào bàn tán.
Chẳng bao lâu sau, Tào Chính Dương đã nghe thấy tin Tào Trí đã chết, thi thể bị ném xuống từ một chiếc xe Jeep từ đâu đột ngột lao vào nhà họ Tôn, bèn vội vã chạy tới.
"Tào Trí!"
Ban đầu, Tào Chính Dương còn không tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến thi thể kia chính là của Tào Trí, ông ta lập tức trợn trừng mắt, phẫn nộ rống to: "Rốt cuộc là kẻ nào đã giết con trai tôi?"
"Thưa, thưa chủ nhánh ba, cậu Trí... bị ném xuống từ một chiếc xe Jeep có biển số của chiến vực Yến Đô ạ".
Một người lãnh đạo của nhà họ Tôn thận trọng dè dặt nói.
"Thịch!"
Vị lãnh đạo của nhà họ Tôn kia vừa dứt lời, Tào Chính Dương đã nổi điên, chân khẽ di động, nháy mắt lao vào người kia.
Người vừa lên tiếng lập tức bị đánh bay, thân thể nặng nề nện vào một cây cột đá, nháy mắt chết tươi.
Ngay lập tức, toàn bộ trang viên nhà họ Tôn đều bị một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao phủ, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía Tào Chính Dương.
Vì Tào Chính Dương muốn trút giận, một người lãnh đạo của nhà họ Tôn đã mất mạng, ai còn dám nói nữa?
"Chiến vực Yến Đô?"
Tào Chính Dương gần như rít từng chữ qua kẽ răng.
Đúng lúc này, lại có một bóng người đi tới, đó là vị quản gia của Tào Chính Dương, sắc mặt người này cực kì căng thẳng, nói với Tào Chính Dương: "Có tin tức mới nhất, ngay chiều nay, cháu trai Bạch Vương là Bạch Tuấn Hào đã bị giết, nghe đồn hung thủ là một cao thủ Thần Cảnh".
Tào Chính Dương khiếp sợ ra mặt: "Cao thủ Thần Cảnh đi giết cháu trai Bạch Vương?"
Quản gia gật đầu: "Lí do là vì cháu trai Bạch Vương gần đây liên tục quấy rầy phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh là Tần Thanh Tâm, vợ của Dương Thanh".
"Dương Thanh? Chính là gã thanh niên một tuần trước mới bị tai nạn, cả người lẫn xe bị đá lở đè lên?"
Dĩ nhiên Tào Chính Dương cũng từng nghe tới cái tên Dương Thanh này, bèn nghiến răng hỏi.
Quản gia trầm giọng thưa: "Chính là gã Dương Thanh đó, nghe đồn cậu ta là lính xuất ngũ từ biên giới phía Bắc, một tuần trước bị tai nạn, người của chiến vực đã đưa đi, đến giờ còn không rõ sống chết thế nào".
"Nhưng tôi đoán cậu ta còn sống, hơn nữa, chiến vực Chiêu Châu cũng đã có ý định gia nhập cuộc chiến giành Đế Thôn, có thể cái chết của Bạch Tuấn Hào chỉ là dấu hiệu mở đầu".
"Còn cậu Trí trước đó từng có tranh chấp với Dương Thanh, sau khi Dương Thanh gặp tai nạn còn từng nỗ lực muốn biến tập đoàn Nhạn Thanh thành tài sản của mình, có điều vẫn chưa thành công, cho nên cậu ấy bèn chiếm công ty giải trí Ngôi Sao".
Tào Chính Dương dẫu sao cũng là chủ nhánh ba của Vương tộc họ Tào, dĩ nhiên đã hiểu ngay ý của quản gia, sắc mặt ông ta trở nên cực kì dữ tợn: "Cho nên, ý ông là, cái chết của Tào Trí có liên quan đến chuyện này?"
Quản gia gật đầu: "Người của Yến Đô đều biết, Dương Thanh có hai điểm không thể động vào, một là người thân của cậu ta, hai là tập đoàn Nhạn Thanh".
"Cháu trai Bạch Vương dám có ý đồ với vợ cậu ta, cho nên đã chết!"
"Cậu Trí có ý đồ với tập đoàn Nhạn Thanh, hôm nay cũng đã chết!"
Nói xong, quản gia ngừng lại, không nói nữa.
Nhưng Tào Chính Dương đã hiểu ý quản gia, lập tức mắt vằn đỏ như nhuốm máu, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy có nghĩa là Dương Thanh còn sống, cậu ta chính là con cờ mà chiến vực muốn sử dụng để gia nhập cuộc chiến giành Đế Thôn".
Để người của chiến vực Yến Đô ném trả thi thể Tào Trí về đây đương nhiên là ý của Dương Thanh.
Anh đã không đợi được nữa, cho nên muốn nhân cơ hội này thúc đẩy tiến trình một chút.
Bất kể cái chết của Bạch Tuấn Hào hay cái chết của Tào Trí đều có thể làm cho các Vương tộc liên hệ chuyện này với chiến vực.
Một khi chiến vực vào cuộc, bất kì Vương tộc nào cũng không còn cơ hội chiếm được Đế Thôn nữa, cho nên bọn họ chỉ còn một con đường, đó chính là liên kết với nhau.
Chỉ khi năm Vương tộc bọn họ liên kết lại thì Dương Thanh mới có thể dễ dàng tung một lưới tóm gọn.
Tin tức Tào Trí bị giết nhanh chóng được truyền về Vương phủ họ Tào ở Vương thành Tào.
Tại Vương thành Tào, trong Vương phủ họ Tào.
Hay tin Tào Trí đã bị giết, sắc mặt Tào Vương lập tức âm trầm cực kì.
Sự sống chết của một đứa con trai chủ nhánh ba đối với lão ta mà nói chỉ là chuyện râu ria.
Nhưng điều khiến lão ta tức giận là, chiến vực lại đưa thi thể Tào Trí về nhà họ Tôn.
Đây rõ ràng là hành vi khiêu khích, đồng thời cũng là một đòn cảnh cáo tới Vương tộc họ Tào.
"Chẳng phải xưa nay chiến vực không nhúng tay vào những việc trong lãnh thổ sao? Vì sao nay lại muốn vào cuộc?"
Tào Vương lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Đúng lúc này, một ông cụ tóc bạc lưng còng đi tới, cung kính thưa: "Thưa Tào Vương, vừa rồi bên Vương tộc họ Bạch có truyền tin tới, Bạch Vương muốn mở một cuộc họp từ xa qua video, có chuyện cực kì quan trọng muốn bàn với các Vương tộc ạ".
"Hử?"
Tào Vương cau mày, năm Vương tộc trước này chưa từng qua lại, đã nhiều năm cũng chưa hề tổ chức họp qua video.
"Kết nối với Vương tộc họ Bạch đi!"
Qua màn hình, Bạch Vương cười nói.
Tào Vương vẫn duy trì vẻ uy nghiêm, lạnh lùng thốt lên: "Những lời khách sáo nhảm nhí không cần nói làm gì, Bạch Vương bỗng nôn nóng mở cuộc họp qua video giữa năm Vương tộc thế này, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói phải không? Nếu vậy thì cứ bắt đầu luôn đi".
"Được!"
Bạch Vương gật đầu: "Đã vậy, tôi xin bắt đầu luôn".