Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Tút, tút, tút..."
Ở dinh thự Vân Phong, sau khi Tần Thanh Tâm vừa nói muốn ly hôn xong liền nghe được tiếng va chạm vang lên kịch liệt, sau đó là tiếng điện thoại báo bận.
"Dương Thanh! Dương Thanh! Anh sao rồi? Mau nói chuyện đi?"
Tần Thanh Tâm sững sờ, lúc nói chuyện giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.
Lúc nãy Dương Thanh nói cho cô biết, anh đang lái xe.
Cô không phải đồ ngốc, tiếng va chạm truyền từ loa điện vừa rồi chắc chắn là tiếng va chạm của tai nạn xe.
"Chị, có chuyện gì vậy?"
Lúc này Tần Y cũng ngừng khóc, thấy cả người Tần Thanh Tâm run lẩy bẩy, cô ta cũng sửng sốt, vội vàng bước tới đỡ Tần Thanh Tâm sắp ngã xuống.
Nhưng dù Tần Y có hỏi thế nào, Tần Thanh Tâm vẫn cứ không trả lời. Thân thể cô run cầm cập, nước mắt như lũ tràn đê, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Không phải Tần Thanh Tâm không muốn nói, mà do cô phát hiện ra bên chỗ Dương Thanh đã xảy ra chuyện. Lúc này cô chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, thậm chí không còn sức để nói chuyện.
"Oa…Bố, con muốn bố!"
Tiêu Tiêu vốn đang an ủi Tần Y, không biết tại sao bỗng khóc ré lên.
"Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị đừng khóc nữa, mau nói cho em biết đi!"
Tần Y nhất thời cuống lên.
Tần Thanh Tâm chỉ rơi lệ, không nói câu nào, Tiêu Tiêu cũng ngồi bên cạnh khóc lớn.
Điều này khiến Tần Y có dự cảm chẳng lành, trong lòng lo lắng tột độ.
Thấy Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu như thế này, Tần Y cũng luống cuống, không thèm để ý đến bạt tai sáng nay của Dương Thanh, cô ta lấy điện thoại ra định gọi cho Dương Thanh.
Nhưng cô ta đã gọi liên tục vài cuộc điện thoại mà vẫn không liên lạc được.
"Chồng ơi! Anh ơi!"
Tần Thanh Tâm bỗng hoàn hồn, đứng dậy lao ra khỏi biệt thự.
"Chị, chị muốn đi đâu?"
Tần Y hô to, nhưng Tiêu Tiêu vẫn còn ở bên cạnh, nếu cô ta đuổi theo sẽ không có ai chăm sóc cho Tiêu Tiêu.
Cùng lúc đó dưới chân núi dinh thự Vân Phong, con đường lên dinh thự Vân Phong đã bị bịt kín bởi đá lớn rơi từ trên đỉnh núi xuống.
Con đường nhựa đầy đá lăn khổng lồ, xung quanh có rất nhiều người vây xem.
"Cái gì? Trong xe còn có người à?"
"Ừ, tôi cũng nhìn thấy. Trên xe còn có một thanh niên khoảng hai mươi bảy tuổi. Thật đáng tiếc còn trẻ mà đã gặp phải tai nạn như vậy!"
"Cũng không biết anh ta đã kết hôn, có con chưa? Anh ta chết rồi, bố mẹ anh ta phải làm sao? Vợ con anh ta phải sống thế nào đây?"
...
Những người có mặt tại hiện trường vụ tai nạn nhao nhao nói, ánh mắt đau lòng.
Tần Thanh Tâm vừa đến hiện trường, nghe những người xung quanh nói vậy, cả người như bị trời trồng, ngay dưới chân cô là chiếc điện thoại Huawei Mate40 mà cô mới mua cho Dương Thanh cách đây mấy ngày.
Đến bây giờ, bên tai cô vẫn còn văng vẳng những lời nói của Dương Thanh khi cô tặng chiếc điện thoại này cho anh: "Ngày mai tất cả nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ đổi sang dùng điện thoại di động Huawei, ủng hộ xài hàng trong nước!"
Nhưng mà bây giờ chiếc điện thoại của Dương Thanh đang nằm dưới chân cô, màn hình vỡ nát.
"Chồng ơi!"
Tần Thanh Tâm vừa nghĩ tới cảnh tượng Dương Thần bị đè dưới đống đá kia thì tâm trạng hoàn toàn sụp đổ. Cô thét lên, khóc lóc, bước qua dây cảnh báo, vọt vào trong.
"Cô ơi, trong này nguy hiểm lắm, cô mau rời khỏi đây đi!"
Hai nhân viên cảnh sát vội bước lên, chặn Tần Thanh Tâm lại.
"Anh ấy là chồng tôi! Anh ấy là chồng tôi! Các người tránh ra, các người tránh ra cho tôi, tôi phải đi cứu chồng tôi!"
Tần Thanh Tâm vừa khóc vừa la, không biết lấy sức từ đâu, đẩy hai nhân viên cảnh sát sang một bên, chạy vọt vào trong đống đổ nát, bắt đầu dùng tay đào.
Tần Thanh Tâm dường như không biết đau, vừa đào vừa khóc nói: "Chồng à, xin lỗi, em không muốn ly hôn với anh, em chỉ muốn dọa anh thôi".
"Em xin anh, anh nhất định phải sống, đừng xảy ra việc gì, em thật sự không thể sống thiếu anh!"
Nhưng đống phế tích này cao tới bốn năm mét, chỉ với một đôi tay thì sao Tần Thanh Tâm có thể cứu được Dương Thanh?
"Cô ơi, xin cô đừng cản trở công việc cứu hộ của chúng tôi!"
Hai nhân viên cảnh sát bước lên, mạnh mẽ kéo Tần Thanh Tâm ra khỏi dây cảnh báo.
"Thả tôi ta! Các người thả tôi ra! Tôi phải cứu chồng tôi! Tôi phải cứu chồng tôi!"
Tần Thanh Tâm điên cuồng giẫy giụa.
Những người xem xung quanh đều nhìn Tần Thanh Tâm với vẻ mặt thông cảm.
Xe gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy lại vừa lúc bị đá tảng trên đỉnh núi lăn xuống đập trúng, sợ là người trong xe đã bị nghiền nát.
"Chị, chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, Tần Y cũng dẫn theo Tiêu Tiêu đi tới.
Vừa đi tới, cô ta thấy con đường phía trước bị một đống đá lớn chặn ngang, cô ta bế Tiêu Tiêu đi dọc theo đống đổ nát đến thì thấy Tần Thanh Tâm bị hai cảnh sát nắm lấy, Tần Thanh còn vừa khóc lóc vừa nói muốn cứu chồng.
"Y Y, Dương Thanh bị xe đụng. Người và xe đều bị chôn vùi trong đống đá lăn từ đỉnh núi xuống rồi".
"Đều tại chị. Nếu chị không đòi ly hôn với anh ấy thì anh ấy sẽ không dừng xe lại, nếu anh ấy không dừng xe thì đã không bị đụng xe rồi".
"Là chị hại chết Dương Thanh, là chị hại chết anh ấy rồi!"
Tần Thanh Tâm ôm Tần Y khóc rống lên.
Ầm!
Lời của Tần Thanh Tấm như sét đánh ngang tai, khiến Tần Y ngây ra như phỗng.
"Chị, chị nói anh rể đang nằm dưới đống đổ nát này?"
Mãi một lúc lâu Tần Y mới lấy lại tinh thần run run hỏi.
Tần Thanh Tâm gật đầu lia lịa: "Anh ấy ở ngay dưới đống đổ nát này, chị muốn cứu anh ấy nhưng không được, hu hu...Chị phải làm sao đây?"
"Không! Không thể nào? Sao có thể như vậy chứ? Sáng nay anh rể còn tát em một bạt tai, em còn chưa tính sổ với anh ấy, sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được chứ?"
Tần Y lảo đảo lùi về sau vài bước, nước mắt rơi như mưa, khóc lóc nói: "Chị, chị đừng gạt em, anh rể chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh ấy nhất định không bị gì đâu!"
"Dù có bị đụng xe thật, người nằm dưới này tuyệt đối cũng không phải là anh rể. Anh ấy lợi hại như vậy, tài lái xe lại giỏi như thế sao có thể bị đụng xe được?"
"Em không tin! Em không tin!"