“Kế hoạch hạt giống?”
Dương Thanh kinh ngạc, không ngờ Tần Đại Dũng còn có thân phận như vậy.
Anh đã biết Tần Đại Dũng không phải người nhà họ Tần ở Giang Hải, mà là trẻ mồ côi được nhận nuôi từ nhỏ.
Cũng chính vì thế nên ông ấy luôn bị nhà họ Tần ở Giang Hải ghét bỏ, thậm chí đến cả Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng không được chào đón.
Nào ngờ Tần Đại Dũng lại là người của gia tộc lớn ở Vương thành Tào.
Nhưng kế hoạch hạt giống này là cái gì?
Kế hoạch hạt giống là kế hoạch bí mật của nhà họ Tần, chỉ người cầm quyền của nhà họ Tần mới được biết.
“Cứ mười năm một lần, nhà họ Tần sẽ âm thầm phái một đám người nhánh phụ phân tán ở mọi nơi trên Chiêu Châu, thậm chí là ở các nước khác”.
“Mục đích của nhà họ Tần chính là muốn tìm ra những người có thân phận quan trọng trong số những người này để phát triển nhà họ Tần”.
“Bố vợ của anh chính là một người thuộc kế hoạch hạt giống từ năm mươi năm trước của nhà họ Tần. Lúc trước Tần Xương đã tìm ông ấy, muốn ông ấy mang theo tập đoàn Nhạn Thanh trở về nhà họ Tần”.
“Chính vì bị bố vợ anh từ chối nên Tần Xương mới bắt bố vợ và con gái của cậu đi, để ép Tần Đại Dũng đồng ý trở về”.
Trong điện thoại liên tục truyền ra các tin tức mật khiến tâm trạng của Dương Thanh vô cùng nặng nề.
Theo kết quả người của anh điều tra được, Tần Đại Dũng biết thân phận của mình nhưng lúc ở nhà họ Tôn lại không chịu nói ra.
Chứng tỏ Tần Đại Dũng không muốn Dương Thanh nảy sinh xung đột với nhà họ Tần nên mới giấu diếm chuyện này.
Với tác phong làm việc của Dương Thanh, những gì Tần Xương làm ra đã đủ để nhà họ Tần trả giá đắt.
Nhưng vì quan hệ của Tần Đại Dũng với nhà họ Tần, anh không thể làm vậy.
“Tôi còn điều tra được tối qua, Tào Trí còn dẫn theo Tôn Chí Kiều đi ăn với Tần Xương. Sau bữa cơm, Tôn Chí Kiều lại hẹn gặp riêng với Tần Xương”.
“Hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn là bí mật của gia tộc, không có nhiều người biết. Rất có thể là Tôn Chí Kiều bảo Tần Xương nhốt người trong hầm trú ẩn của nhà họ Tôn”.
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói kia.
“Tôn Chí Kiều?”
Dương Thanh cau mày, cảm thấy cái tên này khá quen nhưng nghĩ mãi không ra.
“Cô ta là cháu gái của Tôn Húc. Khi giải trí Ngôi Sao còn thuộc về nhà họ Tôn, cô ta là tổng giám đốc, lúc trước từng hãm hại Hạ Hà một lần”.
Đối phương bỗng nói tiếp.
Lúc này, Dương Thanh mới nhớ ra cô ta. Suýt thì anh đã quên mất cái tên Tôn Chí Kiều này, không ngờ cô ta có thể khiến Tào Trí dẫn mình đi ăn với Tần Xương.
Đối phương lại hỏi: “Anh Thanh, hiện giờ chỉ điều tra được chừng này, có cần ra tay với nhà họ Tần của Vương thành Tào không?”
“Không cần!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Dương Thanh vừa cúp máy, Mã Siêu sốt sắng hỏi.
Anh ta là anh em thân thiết nhất của Dương Thanh, nhìn sự biến đổi trên mặt anh đã biết giờ đây tâm trạng của anh cực kỳ kém.
Dương Thanh lắc đầu không giải thích, nói với Mã Siêu: “Bây giờ nhiệm vụ của cậu là dưỡng thương cho tốt. Tôi sẽ tự mình giải quyết những chuyện còn lại”.
Mã Siêu suýt chết ở Vương tộc họ Quan, nếu không nhờ thần y Phùng cứu giúp, e là đã bỏ mạng.
Đến tận bây giờ vết thương vẫn chưa hồi phục.
Hơn nữa, Mã Siêu và Ngải Lâm vừa mới kết hôn không lâu. Nếu Mã Siêu lại gặp nguy hiểm, Ngải Lâm sẽ không tha thứ cho Dương Thanh.
Mã Siêu bỗng cảm thấy áy náy. Lúc trước tới Vương tộc họ Quan chỉ là nhất thời xúc động, hiện giờ cảm thấy rất hối hận, không chỉ không giúp được gì cho Dương Thanh, còn trở thành gánh nặng vướng víu.
“Em xin lỗi! Anh yên tâm, sau này em sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ nữa đâu!”
Mã Siêu đột nhiên nói lời xin lỗi.
Dương Thanh vỗ vai anh ta: “Cậu phải dưỡng thương tốt mới có thể làm việc cho tôi”.
Anh vừa dứt lời, bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Dương Thanh nhíu mày. Tần Đại Dũng vẫn đang trong phòng cấp cứu, bên ngoài loạn lên khiến anh rất bực bội.
Đúng lúc này, anh trông thấy bảy tám người để trần nửa người trên, mỗi người đều đeo một bó bụi gai.
Bụi gai đã đâm vào da thịt sau lưng họ, máu chảy đầm đìa.
Sau lưng bọn họ còn có rất nhiều vệ sĩ phong tỏa, chặn người ngoài vây xem.
“Bịch!”
“Bịch!”
...
Mấy người đeo bụi gai kia đi tới trước mặt Dương Thanh rồi đồng loạt quỳ xuống.
Cảnh tượng này khiến đám người vây xem đều khiếp sợ.
“Tôn Húc, chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô dẫn những người cầm quyền tới nhận tội chịu phạt!”
Người dẫn đầu chính là Tôn Húc, chủ nhà họ Tôn. Ông ta đang quỳ dưới chân Dương Thanh, vẻ mặt khẩn khoản.
Người vây xem vốn không biết thân phận của những người này nghe thấy thế trợn tròn mắt.
“Trời ạ, bọn họ đều là người của nhà họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Người dẫn đầu còn là chủ gia tộc, Tôn Húc!”
“Bọn họ tới đây để nhận tội chịu phạt, rốt cuộc người trẻ tuổi kia là ai mà có thể khiến chủ nhà họ Tôn tự mình tới nhận tội?”
“Bầu trời Yến Đô sắp đổi rồi sao? Người trẻ tuổi có thể khiến ông chủ nhà họ Tôn quỳ xuống chịu tội có thân phận gì?”
...
Tất cả đều sợ ngây người.
Trong mắt người Yến Đô, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là thế lực đứng đầu, chủ của các gia tộc này lại càng cao quý.
Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi còn người có thể khiến chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô quỳ xuống xin tha.
Quan trọng là, đối phương chỉ là một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi.
“Cậu Thanh, tôi đã điều tra rõ ràng. Mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Tôn đều do Tào Trí của Vương tộc họ Tào đứng sau sai khiến. Cậu ta mê hoặc Tôn Chí Kiều, hợp mưu với Tần Xương bắt nhốt bố vợ và con gái của cậu trong nhà họ Tôn”
“Tội đồ Tôn Chí Kiều đã bị tôi tự tay giết chết. Không chỉ vậy, tôi còn chủ động kháng nghị, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vương tộc họ Tào rồi”.
“Từ nay về sau, nhà họ Tôn chỉ đi theo cậu Thanh, tuyệt đối sẽ không phản bội!”
Dứt lời, Tôn Húc cầm một con dao bằng tay phải đâm vào cánh tay của mình.
Đến cả Dương Thanh cũng sững sờ, không ngờ Tôn Húc sẽ chịu tội bằng cách này.
Nhát đâm vừa rồi đã đâm nát gân tay trái, dù có chữa khỏi cũng không thể khôi phục lại như bình thường.
“Tôi tự phế bỏ một cánh tay tỏ lòng trung thành, mong cậu Thanh tha thứ cho nhà họ Tôn!”
Tôn Húc lớn tiếng nói, hơi khom người cúi đầu xuống, chờ Dương Thanh quyết định.
“Xin cậu Thanh tha thứ cho nhà họ Tôn!”
Đám dòng chính nhà họ Tôn sau lưng Tôn Húc cũng đồng thanh hô lên.
Khiến cho mọi người đều kinh hãi!
Nhưng sắc mặt của Dương Thanh lại tối sầm lại. Mặc kệ chuyện này không có quan hệ với nhà họ Tôn nhưng vẫn xảy ra ở nhà họ Tôn.
Chủ yếu là anh không có thiện cảm gì với bọn họ.
Tính ra Tôn Húc đã quỳ xuống xin anh tha thứ ba lần.
Lần nào mà chẳng hèn mọn như thế?
Nhưng có lần nào Tôn Húc thật sự biết hối cải chưa?
Nếu không vì sợ Dương Thanh tiêu diệt nhà họ Tôn, sao Tôn Húc phải làm vậy?
“Ông vẫn còn mặt mũi tới cầu xin anh tôi tha cho ông sao?”
Mã Siêu bước lên, châm chọc nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ ba ông quỳ xuống xin anh ấy tha thứ rồi thì phải?”
“Sao hả? Lần này lại muốn diễn kịch tiếp à? Có phải định tìm chỗ dựa khác mạnh hơn rồi tiếp tục đối phó anh ấy không?”
Nghe Mã Siêu nói thế, Tôn Húc lập tức hốt hoảng nói: “Cậu Thanh, tôi nói thật đấy.. Sau này tôi không dám đắc tội cậu nữa. Nếu còn lần sau, tôi chính là đồ súc sinh, không bằng một con chó!”
“Tôn Húc, ông có biết bây giờ bố vợ của tôi vẫn đang ở trong phòng cấp cứu không? Ông dẫn người tới đây làm loạn để ảnh hưởng bác sĩ cứu chữa cho bố vợ tôi hả?”
Giọng nói của Dương Thanh vang dội như sấm rền, khiến Tôn Húc run bần bật.
Tôn Húc vội vàng lao tới xin tha, vốn không nghĩ được nhiều như vậy. Lúc này nghe tin Tần Đại Dũng vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, ông ta cực kỳ sợ hãi.
“Xin lỗi cậu, vô cùng xin lỗi. Tôi thật sự không biết bố vợ cậu vẫn đang được cấp cứu! Chúng tôi sẽ rời đi ngay!”
Tôn Húc cuống quýt nói rồi dẫn người nhà họ Tôn rời đi.
Đến vội vàng đi cũng vội vàng. Đám người vây xem nhìn theo bóng lưng của người nhà họ Tôn, trong mắt không nén nổi kinh sợ.
Một người trẻ tuổi có thể khiến chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cung kính như vậy chắc chắn có thân phận rất khủng bố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...