Chiến Thần Ở Rể chàng Rể Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần

Tôn Húc không hề hay biết, ngay dưới tầng hầm của một tòa biệt thự khác trong nhà họ Tôn đang xảy ra một chuyện mà đến cả ông ta cũng không dám làm.  

Trong căn hầm đang giam giữ Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu, Tần Xương nhìn đồng hồ rồi đứng dậy bước từng bước về phía hai người.  

“Tần Đại Dũng, tôi hỏi ông một lần cuối cùng, rốt cuộc ông có chịu mang theo tập đoàn Nhạn Thanh trở về nhà họ Tần của Vương thành Tào hay không?”  

Tần Xương vừa đi vừa hỏi.  

“Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tập đoàn Nhạn Thanh không có quan hệ gì với tôi”.  

Tần Đại Dũng cắn răng nói: “Coi như tôi xin ông, có gì cứ tìm tôi, đừng làm hại cháu tôi”.  

Trông thấy Tần Xương ngày càng gần, thái độ của Tần Đại Cũng cũng mềm mỏng hơn rất nhiều. Dù đối phương muốn giết ông ấy, ông ấy cũng không sợ, nhưng không thể để Tiêu Tiêu gặp nạn.  

“Bây giờ chỉ có ông mới cứu được con nhóc này!”  

Tần Xương cười lạnh một tiếng, hai chân vẫn không ngừng bước về phía trước.  

Cảm nhận được Tiêu Tiêu đang run rẩy trong lòng mình, trái tim Tần Đại Dũng như bị rạch ra.  

Tuy Tần Thanh Tâm không phải con ruột của ông ấy nhưng lại không khác gì con ruột. Đối với ông ấy, Tần Thanh Tâm là con gái của mình, còn Tiêu Tiêu là cháu gái ruột.  

Vì con gái và cháu gái, ông ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì.  

“Được, tôi đồng ý với ông!”  

Cuối cùng Tần Đại Dũng vẫn phải thỏa hiệp, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.  

Ông ấy không biết Tần Xương có thể làm ra những chuyện không có tính người gì, cũng không dám đánh cược. Hiện giờ ông ấy chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người Dương Thanh.  

“Thế này mới đúng chứ. Nếu ông đồng ý sớm hơn, tôi đã không đánh ông rồi. Tính ra ông cũng là anh họ của tôi đấy”.  

Thấy Tần Đại Dũng đáp ứng, Tần Xương cười phá lên.  


Tần Đại Dũng lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi, bây giờ đã thả chúng tôi ra được chưa?”  

“Trước khi có được tập đoàn Nhạn Thanh, sao tôi có thể thả ông đi được?”  

Tần Xương nhìn Tần Đại Dũng như đang nhìn đồ ngu.  

Nói xong, ông ta lại cười híp mắt nhìn Tiêu Tiêu: “Vừa rồi mày lại gọi cho bố mày đúng không?”  

Có vẻ Tiêu Tiêu rất sợ Tần Xương, run rẩy rúc vào trong ngực Tần Đại Dũng không dám trả lời.  

“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”  

Tần Đại Dũng cả giận nói.  

“Bây giờ ông lập tức liên hệ cho con rể, bảo cậu ta chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh cho tôi. Trong vòng một tiếng, nếu tôi không nhìn thấy hợp đồng, tôi sẽ giết con gái cậu ta trước”.  

Tần Xương cười nói.  

“Được, tôi gọi!”  

Tần Đại Dũng ngoan ngoãn làm theo, hiện giờ chỉ có thể trông mong vào Dương Thanh.  

Nhưng ông ấy vừa nhặt điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Dương Thanh lại phát hiện nó đã bị Tần Xương đập hỏng khi phát hiện Tiêu Tiêu lén gọi cho Dương Thanh rồi.  

“Điện thoại hỏng rồi, tôi không gọi được”.  

Tần Đại Dũng thành thật nói.  

“Ông đang trêu đùa tôi đấy hả?”  

Tần Xương lập tức hung dữ đạp Tần Đại Dũng ngã xuống, giẫm lên ngực ông ấy rồi nói với Tiêu Tiêu bị dọa sợ ở bên cạnh.  

“Ranh con, chắc mày còn nhớ số điện thoại của bố mày chứ? Lập tức gọi ngay cho tao, nếu không tao đánh chết ông ngoại mày”.  

Tần Xương ném điện thoại của mình cho Tiêu Tiêu.  

Tiêu Tiêu bỗng òa khóc hét ầm ĩ: “Đừng đánh ông ngoại, đừng đánh ông ngoại!”  

Cô bé khóc rống lên, nhào tới chỗ Tần Xương cắn mạnh xuống cánh tay ông ta.  

“Ranh con chết tiệt dám cắn tao!”  

Tần Xương lập tức nổi trận lôi đình, giơ tay định tát Tiêu Tiêu.  

“Chết tiệt, tao liều mạng với mày!”  

Không biết Tần Đại Dũng lấy đâu ra sức mạnh xông tới đẩy ngã Tần Xương.  

Nhờ vậy mới giúp Tiêu Tiêu không bị ăn tát.  

“Tần Đại Dũng, ông đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho ông toại nguyện!”  

Tần Đại Dũng vốn đã bị thương nặng, không hề có sức chống trả, nhanh chóng bị Tần Xương đánh ngã trên mặt đất.  

Tần Xương đột nhiên giơ chân lên hung hăng đạp xuống đầu Tần Đại Dũng, dữ tợn nói: “Chờ tôi đoạt được tập đoàn Nhạn Thanh sẽ tiễn cả nhà ông xuống suối vàng với ông!”  

Cùng lúc đó, một chiếc Phaeton màu đen vọt thẳng vào nhà họ Tôn.  

Ngay sau đó, khắp nơi vang lên tiếng chuông cảnh báo.  


“Bị tấn công! Có kẻ tấn công!”  

Đám vệ sĩ nhà họ Tôn xông ra từ bốn phương tám hướng gào thét ầm ĩ.  

“Tấn công? Sao nhà họ Tôn lại bị tấn công được?”  

Tôn Húc đang buồn bực trong biệt thự nghe thấy thế lập tức giận dữ quát lớn.  

“Ông chủ! Ông chủ! Dương Thanh, cậu ta tới rồi! Dương Thanh tới rồi!”  

Đúng lúc đó, quản gia hớt hải chạy vào.  

Nghe quản gia nói vậy, Tôn Húc sợ run người, hoảng hốt nói: “Sao Dương Thanh lại tới nhà họ Tôn?”  

“Vẫn chưa biết rõ. Cậu ta lái xe lao thẳng về phía nhà chính”.  

Quản gia vội vàng nói.  

“Cậu ta tới nhà thờ tổ của nhà họ Tôn làm gì?”  

Tôn Húc vừa sợ vừa ngơ ngác. Nhà thờ tổ của nhà họ Tôn là nhà chính cũ, hiện giờ chỉ thờ phụng bàn thờ tổ tiên, không có người ở.  

Ông ta nghĩ mãi không ra tại sao Dương Thanh lại tới nhà thờ tổ.  

“Mau báo cho Tào Trí biết Dương Thanh tới rồi!”  

Tôn Húc ra lệnh một tiếng rồi lao ra ngoài chạy tới nhà thờ tổ.  

Lúc này, Dương Thanh đã đỗ xe trước cổng nhà thờ tổ của nhà họ Tôn, nhìn bàn thờ tổ tiên đang được thờ cúng, lạnh giọng quát: “Từ nay trở đi, nhà họ Tôn sẽ bị xóa sổ!”  

“Ầm!”  

Anh chỉ tiện tay vung một cái, tiếng động ầm ầm vang lên. Bảng hiệu trước nhà thờ lập tức đổ rầm xuống, vỡ thành từng mảnh.  

“Dương Thanh!”  

Tôn Húc vừa mới đuổi tới trông thấy cảnh tượng này lập tức nổi giận đùng đùng, hét lên: “Cậu muốn làm gì?”  

“Tôn Húc, nếu con gái tôi gặp chuyện, tôi sẽ diệt cả nhà họ Tôn các người!”  

Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Húc.  


Dứt lời, anh đi thẳng vào trong.  

Anh vừa mới nhận được tin báo, Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu bị bắt cóc tới tầng hầm của nhà thờ tổ nhà họ Tôn.  

“Cút ra!”  

Một gã vệ sĩ nhà họ Tôn vừa tiến lên đã bị Dương Thanh đá bay.  

“Cậu khinh người quá đáng!”  

Tôn Húc gầm thét.  

Dương Thanh xông thẳng vào nhà thờ tổ của nhà họ Tôn, đập nát bảng hiệu, bây giờ còn muốn đi vào trong. Điều này khiến Tôn Húc không thể chịu đựng được.  

“Giết chết cậu ta cho tôi!”  

Tôn Húc vô cùng tức giận lớn tiếng ra lệnh. Mấy chục cao thủ nhà họ Tôn đồng loạt xông về phía Dương Thanh.  

“Cút!”  

Dương Thanh giận dữ quát, bỗng giơ chân đá một cái. Cửa lớn của nhà thờ tổ lập tức bị đá bay đổ xuống đám vệ sĩ.  

Thoắt cái, mười mấy vệ sĩ nhà họ Tôn đã bị cửa lớn của nhà thờ tổ hất bay.  

Trông thấy cảnh tượng này, cả đám người nhà họ Tôn đều hoảng sợ. Đây là điều sức người có thể làm được sao?  

Tôn Húc cũng trợn mắt há mồm. Hiện giờ Dương Thanh đang ở trạng thái mạnh nhất, làm sao nhà họ Tôn có thể chống đỡ nội?  

Dương Thanh chạy thẳng xuống tầng hầm, trông thấy Tần Xương đang đạp xuống đầu Tần Đại Dũng, tàn nhẫn nói: “Ông chết đi cho tôi!”  

“Ông dám!”  

Dương Thanh nổi giận hét lên, lập tức chạy vọt tới.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui