Chiến Thần Hào Môn


“Tôi đã nhớ r Chờ bác sĩ nước ngoài nổi tiếng kia tới
Đông Hải, tôi sẽ lập tức thông báo với nhà họ Kim, nhất
định sẽ mời cậu ta chữa trị tốt chân của cậu chủ Kim”
Lâm Cường lập tức nói.
Chân của Kim Nhiên gần như tàn phế.
Bây giờ chỉ sợ cũng chỉ có bác sĩ nước ngoài nổi tiếng
kia mới có thể chữa trị được.
Chỉ là nghe nói tính tình của bác sĩ này đặc biệt kỳ lạ,
muốn mời cậu ta chữa trị chân cho Kim Nhiên thì sẽ
phải tốn không ít tiền để thu xếp.

Í.
~l ị “3
Điều càng làm cho Lâm Cường khó chịu chính là nhà họ
Kim dự định bỏ ông ta bỏ ra số tiên này.
Kim Long không nói gì nữa, chỉ đối phó với một Lâm
‘Văn, ông ta có thể tự mình đến Đông Hải đã là rất nể
mặt rồi.

Ông ta không ở lại nữa mà lập tức trở về trên

tỉnh.
Mà lúc đó, Lâm Vũ Chân đến công ty lại bắt đầu bận rộn
lo chuyện của mình.
Bây giờ việc quyết định sách lược của công ty đều giao
cho Lâm Văn, cho dù ông mới bắt tay vào, nhưng dù sao.
cũng từng là một người quản lý xuất sắc, rất nhanh đã
tìm được cảm giác.
Giang Ninh không hề kinh ngạc về điều này.
Lâm Vũ Chân không cho hắn ở lại văn phòng, nói sẽ ảnh.
hưởng với sự tập trung của cô.
Giang Ninh đành phải đi xuống tầng, ngồi uống trà ở
phòng bảo vệ.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói uy nghiêm.
“Chúng tôi là người của bộ Y Tế nhận được dân chúng tố
cáo vấn đề tư cách sản xuất của Lâm thị, nay chúng ta
qua kiểm trai”
Vũ Bình đứng ở cửa, nhanh chóng phe phẩy giấy chứng.
nhận trong tay, đẩy bảo vệ ra, muốn đi vào.
“Chờ đãt”
Đứng ở cửa là hai mươi người bị loại trong năm mươi
người trước đó.
Bây giờ bọn họ thành bảo vệ của tập đoàn Lâm thị.

Đây
là đợt kiểm tra lần thứ hai cũng là cơ hội cuối cùng của
bọn họ, không ai dám sơ suất.
Thấy có người muốn xông vào, người dẫn đầu lập tức
ngăn cản.
“Sao thế? Anh chỉ là một bảo vệ nho nhỏ còn dám ngăn
cản chúng tôi sao?”
Vũ Bình cười lạnh: “Hay các người có tật giật mình!”
Vừa bắt đầu đã quy tội rồi!
Mấy bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ không tiện xử lý
chuyện này.


Một người nháy mắt ra hiệu, lập tức có
người chạy đi thông báo với Giang Ninh.
Mà Vũ Bình đắc ý nhìn bọn họ, lại dẫn người đi thẳng lên
Tầng.
Gã thật sự không thèm để ý tới mấy người bảo vệ này.
Trong lòng gã nghĩ, Chủ nhiệm La đã chỉ thị thì ít nhất
cũng phải phạt tiền, còn về phạt bao nhiêu thì ngoài mặt
sẽ làm theo quy định, nhưng sau lưng lại phải xem người
của Lâm thị rốt cuộc biết điều tới mức nào.
Hi vọng người của Lâm thị có thể biết điều một chút,
như vậy gã cũng sẽ không uổng công sức.
Đám người Vũ Bình bước vào thang máy, đi thẳng lên
Tầng trên.
Mà ở trong phòng bảo vệ, Giang Ninh vẫn ngồi ở đó
nhàn nhã uống trà.
“Người của bộ Y Tế à?”
Hán thậm chí còn không nâng mí mát lên: “Công ty của
chúng ta có liên quan gì tới bọn họ chứ?”
“Bọn họ nói cái gì mà chúng ta còn chưa làm xong
chứng nhận kinh doanh”
Giang Ninh cười lạnh.
Sao có thể có chuyện này chứ?
Công ty là do Hoàng Ngọc Minh trực tiếp chuyển
nhượng lại, thủ tục gì đó đều được làm đầy đủ hết.


Từ
trước tới nay, Hoàng Ngọc Minh làm việc, Giang Ninh
đều rất yên tâm.
Giải thích duy nhất chính là có người đang âm thầm gian lận.
Còn cố ý tìm người tới gây khó dễ à?
“Tôi biết rồi.”
Giang Ninh khẽ gật đầu, trông cũng không để tâm lắm.
Sáng sớm Lâm Vũ Chân đã nói, mọi chuyện cứ giao cho.
cô tới xử lý, tâm lý của cô nhóc kia chắc hản rất mạnh mẽ.
Nhưng Lâm Vũ Chân tạm thời chưa giải quyết được
được chuyện này.
Giang Ninh lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Chuông vừa mới đổ một tiếng, bên kia đã lập tức nghe
máy, có vẻ hết sức lo sợ.
“Tiểu Trương à, chơi hoạt động cát băng khánh thành có
vui không?”
Bên kia điện thoại thậm chí không dám thở mạnh.
“Tôi đây mở công ty, muốn làm chút cống hiến cho nền
kinh tế của Đông Hải, quyên tặng thêm vài thư viện cho
trường học, sao còn có người tới quấy rối thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui