Chiến Thần Hào Môn


“Được.” Một lúc lâu, ông ta mới thốt ra một từ.
Cho dù trong lòng có không cam lòng thế nào đi nữa, nhưng ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Hứa Vinh đi sớm quá nên không biết tin tức này chính là đã bỏ lỡ cơ hội.
Một khi bỏ lỡ thì sẽ mất đi tất cả.
“Chúng tôi cũng không có ý kiến” ‘ Ñ Mấy người khác thấy Vương Cao gật đầu \hì không do dự nữa, liền vội vàng nói theo.

Ị Lúc này Cao Phi mới mỉm cười.
“Quyết định của các người là rất sáng suốt” Anh ta nói xong liền đứng dậy, không muốn lãng phí thời gian nữa.
Lần này anh ta tới vì hai chuyện, thứ nhất là lôi kéo đám người Vương Cao tới nương tựa vào đại ca của mình, thứ hai là điều tra chuyện của Hắc Long.

Bây giờ, hai chuyện đều đã rõ ràng.
Hứa Vinh không đồng ý, vậy ông ta cũng không cần tồn tại nữa.
Gió bão sẽ nhanh chóng tới thôi.
Cao Phi mới ra khỏi quán trà lại nhận được điện thoại, vẻ mặt vừa rồi còn có chút đắc ý đã lập tức trầm xuống.
“Anh Võ! Tôi đến ngay!” Anh ta kinh hồn bạt vía! Lâm Võ lại bị người ta đánh cho tàn phế à? Thành phố Đông Hải này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy? Hắc Long bị ngã ở đây, bây giờ Lâm Võ cũng bị người ta đánh cho tàn.

Anh ta còn chưa kịp nói tin tức tốt cho Lâm Võ biết thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cao Phi lập tức chạy tới.

Khi thấy không chỉ Lâm Võ mà mười mấy người đi theo Lâm Võ cũng bị đánh gãy chân, anh ta gần như không thở nổi nữa.
Mẹ nó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? “Thông báo với đại ca phái người đi suốt đêm tới đây! Ngay lập tức!” Vẻ mặt Lâm Võ thâm trầm, nằm ở trên giường.
“Vâng!” Tim Cao Phi đập rất nhanh.

Anh ta muốn mở miệng hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Lâm Võ, anh ta cũng không dám hỏi nữa.
Anh ta im lặng một lát, mới nói: “Giới xã hội đen Đông Hải bên này, ngoại trừ Hứa Vinh, tất cả đều đã cúi đầu rồi” Bây giờ Lâm Võ căn bản không có tâm trạng nào để ý tới chuyện của Hứa Vinh, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Cao.
Phi, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí làm Cao Phi nhìn thấy cũng không nhịn được mà khiếp sợ.
Ánh mắt ác độc của người này cũng đủ kinh người.

Nhưng ông ta làm sao có thể bị người ta đánh gãy tay.
chân được? “Em biết nên làm thế nào rồi” Cao Phi lập tức nói: “Người vừa đến, em sẽ lập tức ra tay!” “Không cần chúng ta ra tay.” Lúc này Lâm Võ đã mở mi trong đôi mắt cực kỳ thâm độc hiện ra sự tàn á: lhững người lựa chọn cúi đầu chẳng lẽ không định ném ra công trạng sao?” Trong lòng Cao Phi thoáng động, gật đầu nói: “Em hiểu rồi” Thấy Cao Phi rời đi, Lâm Võ hít sâu một hơi.

Ông †a tạm thời không muốn quản chuyện bên này.
Giới xã hội đen Đông Hải bị chiếm lấy là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Cho dù bọn họ không ra tay, thế lực khác ở tỉnh thành cũng đã để mắt tới bên này.
Một miếng thịt lớn như thế, ai cũng muốn cắn một cái.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ nghĩ tới một việc.
Giết Giang Ninh, giết cả nhà Lâm Văn! Ở nhà Lâm Vũ Chân, sau khi dọn dẹp hết đồ bị đập phá trong nhà, hai người Tô Mai và Lâm Vũ Chân cẩn thận bôi thuốc cho Lâm Văn.
Ông không chịu đi bệnh viện.
Bây giờ vẻ mặt Lâm Văn hết sức nghiêm túc, còn có phần bình tĩnh và quả quyết khác hẳn với vẻ yếu đuối, thiếu quyết đoán của ông trước đó.

Giang Ninh lấy điếu thuốc ra mới chợt nhớ tới đây là ở trong nhà, hắn đang định cất vào thì Lâm Văn đã nói: “Cho ba một điếu.” Tô Mai không phản đối, Giang Ninh lấy ra một điếu nhét tới bên miệng Lâm Văn, châm thuốc giúp ông.
Sợ rằng đây là điếu thuốc đầu tiên Lâm Văn hút trong nhiều năm qua.

Mới rít hơi đầu mà ông đã ho khan, sặc.
tới mặt cũng đỏ bừng.
“Chậm một chút.” Tô Mai nhíu mày, đau lòng nói.
Bà không ngăn cản, chỉ võ nhẹ vào lưng Lâm Văn.
“Mọi người về phòng trước đi.” Lâm Văn mở miệng: “Giang Ninh, chúng ta lên sân thượng nói chuyện một lát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui