Một bóng mờ hiện lên, bất chợt y chỉ cảm thấy mình giống như bị một chiếc tàu hỏa đâm phải, đầu óc oong một tiếng, cả người dường như lộn vài vòng trên không trung, mới rơi mạnh xuống đất!
““Bịch!”
Một tiếng động lớn này vang lên, lại làm cả phòng tiệc trở nên yên tĩnh.
Đám:người đứng ngöài xem đều irợn mắt há hốc mồm!
Vừa rồi Giang Ninly đánh Chu Phương, bọn họ đã giật mình rồi.
Đó là người của nhà họ Chu đấy.
Giang Ninh nói đánh là đánh, hơn nữa tát một cái, còn dám tát cái thứ hait Bây giờ, hắn tự nhiên lại đánh Ngô Phàm?
Đó là cậu ba nhà họ Ngô, sau này rất có thể sẽ trở thành gia chủ nhà họ Ngô đấy!
Hắn chỉ một lần lại đắc tội tới cậu chủ của hai gia tộc.
lớn à?
Đây là muốn chết mà!
*Tôi muốn giải quyết như vậy”
Giang Ninh đi tới trước mặt Ngô Phàm, không đợi Ngô Phàm mở miệng đã giãm một chân lên trên ngực y, lắc đầu: “Có lẽ cậu không biết, xét về ỷ thế hiếp người, tôi lợi hại hơn cậu nhiều.
”
“Anh…”
Ngô Phàm ôm mặt, muốn nói chuyện, lại cảm giác máu rong miệng lập tức tràn ra, thậm chí có thể cảm giác được hai cái răng lẫn trong máu!
Y suýt nữa đã nuốt xuống rồi!
“Anh có biết tôi là ai không hả?!”
Ngô Phàm phi một tiếng, nhổ ra, tức giận hét lên: “Tôi sẽ là gia chủ tương lai của… nhà họ Ngô… AI”
Y còn chưa nói xong, chân Giang Ninh đã đá y trực tiếp bay ra ngoài, lăn từ trên bậc thang xuống.
‘Y vừa vặn đập trúng vào trên người Chu Phương vừa đứng lên.
“Tôi không có hứng thú biết cậu là ai”
Giang Ninh không nhìn Ngô Phàm, đổi tay móc từ trong †úi ra một xấp tiền, đưa cho người phục vụ: “Đổi chỗ khác, đổi một công việc khác, đổi một cuộc sống khác.
Nhớ kỹ, vừa rồi cậu không sai, không cần phải xin lỗi.
”
Giang Ninh nói xong liền đi thẳng vào trong.
Lý Đông và anh Cẩu đi theo bên cạnh, từ đầu tới cuối lại không nói câu nào.
Bọn họ đã tập mãi thành quen rồi.
Giang Ninh không quen nhìn nhất là cảnh người khác bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Bắt nạt người à?
Trong thiên hạ này có ai lợi hại hơn Giang Ninh chứ?
Hai người không nói gì, đi theo Giang Ninh vào trong.
Mà những người nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này mới lấy lại tinh thần, cảm giác trái tim của mình cũng sắp vọt ra khỏi người rồi.
Một vài kẻ muốn nịnh bợ Ngô Phàm và Chu Phương vội vàng chạy ra ngoài.
“Cậu Ngô! Cậu Chul Mọi người không sao chứ?”
“Nhanh! Nhanh gọi xe cứu thương!”
“Đúng vậy, nhanh đưa đám người cậu Ngô tới bệnh viện kiểm tra… AI”
Một người trong đó còn chưa nói xong, đã bị Chu Phương tát mạnh một cái.
“Kêu mẹ cậu đấy!”
Gã chửi ầm lên: “Ông đây còn chưa chết, đi bệnh viện làm gì!”
Gương mặt dữ tợn này làm mấy người muốn nịnh bợ bọn họ sợ đến mức lập tức tái mặt, không dám nói nữa, vội vàng lùi lại.
Chu Phương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không quan tâm hắn là ai, tôi đều phải giết chết hắn!
Giết hán!”
Bị tát mạnh hai phát ngay trước mặt nhiều người như vậy, bảo Chu Phương gã còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?
Ngô Phàm không nói một lời nào, trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Alo? Người đâu?! Người của các người đâu?! Tất cả đều tới đây cho tôi, tôi muốn giết chết một người!”
Chu Phương đã gọi điện thoại nói: “Các người không cần quan tâm, nhanh qua đây.
Có chuyện gì còn quan trọng hơn sự sống chết của tôi chứ? Nhanh lên!”
Gã để điện thoại xuống, trong lòng càng phẫn nộ hơn.
Gã chỉ gọi mấy cao thủ tới, lại còn suýt nữa bị từ chối.
Gần đây không biết trong nhà đang làm gì, cao thủ không còn lại mấy người, tất cả đều tránh ở trong nhà, thậm chí cũng không tới cửa khẩu bên thành phố Lâm Sơn.
Bây giờ Chu Phương không quan tâm được nhiều như vậy.
Lúc này, gã chỉ muốn giết chết Giang Ninh!
Gã phải đè hắn xuống đất, đạp mạnh mấy cái mới được!
“Tên khốn kiếp Tống Tiểu Vũ, mẹ nó, mày thật sự tưởng mình làm gia chủ là giỏi à? Dám sỉ nhục chúng tao như vậy!”
Chu Phương nổi giận đùng đùng: “Chờ tao thành gia chủ nhà họ Chu, người đầu tiên phải diệt chính là nhà họ Tống của cậu tai”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...