“Ừ, em đang chuẩn bị”
Lâm Vũ Chân đã sớm nghĩ tới điều đó.
Khí hậu ở phía bắc và phía nam có chênh lệch rất lớn, sản phẩm có thể bán chạy ở phía nam nhưng cầm tới phương bắc lại không hợp với khí hậu.
Đừng nói đứng vững, có thể thuận lợi đánh vào thị trường phía bắc cũng là cả một vấn đề.
“Vợ anh thật thông minh”
Giang Ninh quệt nhẹ qua mũi của Lâm Vũ Chân: “Cho.
nên mới nói, báy giờ số hàng kia của chúng ta bị giữ lại thật ra là chuyện tốt, bằng không một khi đưa vào thị trường sẽ để lại ấn tượng đầu tiên không tốt cho người tiêu dùng ở phương bắc”
Trong họa được phúc, cũng chỉ Giang Ninh có thể nói vài ba câu đã khiến cho Lâm Vũ Chân an tâm *ừz Lâm Vũ Chân gật đầu: “Vậy anh muốn đi tới phương bắc sao?”
“Có thể không cần hàng , thậm chí có thể không cần tới thị trường, nhưng người Lâm thị chúng ta phải được đưa Về an toàn.
”
Giang Ninh nghiêm túc nói: “Anh đã hứa với bọn họ”
Lâm Vũ Chân thò tay vòng qua cổ của Giang Ninh, khẽ hôn lên mặt hắn một cái.
“Trên đường đi nhớ cẩn thận, em chờ anh về.
”
Giang Ninh không lãng phí thời gian, lập tức gọi điện thoại cho mấy người anh Cẩu, bảo bọn họ đến sân bay.
chờ mình.
Hán lại gọi điện thoại cho Diệp Khinh Vũ.
“Thời gian tới cô đều được nghỉ, vậy đừng ở Thịnh Hải nữa, đến Đông Hải đi”
Giang Ninh đi thẳng vào vấn đề, không nói thừa một câu: “Tôi tính đi phương bắc mấy ngày, bên Đông Hải phải có người thì tôi mới yên tâm hơn một chút”
Có thể nói phòng ngự ở Đông Hải bây giờ xem như thiên la địa võng!
Cho dù cao thủ cấp Tông Sư đến đây, cũng chưa chác có thể được lợi gì, nhưng về vấn đề an toàn của đám người Lâm Vũ Chân, Giang Ninh không muốn có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Diệp Khinh Vũ mỉm cười: “Chúng ta đã lâu không cùng ra ngoài chơi rồi”
Diệp Sơn hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại nói: “Đi Đông Hải đúng không?”
Ông ta đâu phải không nghe được giọng nói của Giang Ninh trong điện thoại, thằng nhóc khốn này rốt cuộc lấy đầu ra tự tin, còn muốn sai khiến mình như vậy chứ.
Nếu Giang Ninh trực tiếp mời Diệp Sơn, cho dù có cầu xin, Diệp Sơn cũng lười để ý tới.
Nhưng thằng nhóc này thông minh, bảo Diệp Khinh Vũ nói thì ông ta có thể từ chối được sao?
“Bịch!”
Một quyền của ông ta đánh vào trên cọc người gỗ: “Dọn đồ đi, đi ngay bây giờ!”
Nể tình Giang Ninh giúp đỡ, vẫn luôn bảo vệ Diệp Khinh Vũ, nể tình hán làm cho mình và con gái khôi phục lại mối quan hệ, mình giúp hán chút chuyện nhỏ cũng được.
“Vâng”
Diệp Khinh Vũ gật đầu, lập tức vào trong nhà thu dọn hành lý.
Mà cùng lúc đó, ở thành phố Thiên Bắc, nơi đây được xem là cửa khẩu của phương bắc.
Bất kể là vận chuyển đường bộ hay vận tải đường thuỷ, có gần một nửa lượng hàng hóa lưu thông đều phải đi qua nơi đây.
Nơi đây có mạng lưới đường xá phức tạp, là cửa khẩu đầu tiên của phương bắc, còn là đầu mối giao thong chính, cũng bởi vậy được xem là vùng giao tranh của các gia tộc lớn phương bắc.
Cho dù chỉ có thể chiếm được chút ít tài nguyên cũng đủ cho bọn họ kiếm được chậu đầy bát đầy.
Ở đây cũng là nơi hỗn tạp, bất kể trong hay ngoài giới xã hội đen, ở đây có trên một trăm thế lực lớn nhỏ đang chiếm giữ!
Hứa Nghị, ông chủ của tập đoàn công ty Hắc Phong được xem là một người có tiếng tăm ở đây.
Không phải vì bối cảnh của anh ta lớn mạnh, càng không phải vì thực lực bản thân anh ta lớn mạnh, mà là vì Hứa Nghị là một người khôn khéo, có mạng lưới quan hệ phức tạp, quen biết rất nhiều người trong giới xã hội đen, vào thời điểm quan trọng có thể nhận được tin tức đáng tin hơn nhiều.
Bởi vậy ở thành phố Thiên Bắc này, Hứa Nghị cũng được xem là một nhân vật có máu mặt.
Mà bây giờ, hàng của tập đoàn Lâm thị đang bị giữ lại trong tay của anh ta.
Ngồi ở trước mặt anh ta là Lý Đông – nhân viên của tập.
đoàn Lâm thị chịu trách nhiệm đưa hàng vào thị trường lần này.
“Tôi khuyên anh vẫn nên thả hàng của chúng tôi ra đi.
Nếu anh theo thủ tục hành chính để giữ hàng của chúng tôi lại, chúng tôi sẽ không nói lời nào.
Nhưng anh làm vậy, sợ rằng đã phá hỏng quy định rồi”
Trên mặt Lý Đông vẫn còn vài vết máu bầm, rõ ràng đã bị đánh.
Nhưng anh vẫn cứng rán, bởi vì anh là người từ Đông Hải đi rai.