Chiến Thần Hào Môn


Nắm đấm của hắn căn bản không chạm tới quán quân đấu vật kia, chỉ phát ra một trận gió mạnh chợt đánh vào trên mặt của quán quân đấu vật tự do kia, quán quân đấu vật tự do kia lập tức trợn trừng mắt!
Bất chợt người bay ra ngoài và đập mạnh xuống đất, trực tiếp bị dọa tới hôn mê!
Cả phòng luyện võ im lặng!
Không ngờ một quyền này.

của | Minh lại nhanh tới mức đó, nếu đánh vào trên nến, sợ răng có thể đánh xuyên qua người lúôn mất.

Giang Ninh rút lại năm đấm, cũng không hề liếc nhìn quán quân đấu vật kia nữa.

Hản thật sự không có bất kỳ hứng thú gì với động tác võ thuật đẹp mắt.

“Bây giờ được chưa? Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi ông”
Hắn nhìn Đàm Hưng.

“Hừ”
Đàm Hưng đứng lên, phất tay ra hiệu những người khác xử lý, còn mình dẫn theo Giang Ninh đi về phía sau viện.


Ông ta chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt vô cảm, rõ ràng, trong lòng vẫn còn để ý chuyện Giang Ninh chỉ vào mũi mình mắng to lúc trước.

Cho dù Giang Ninh nói đúng nhưng ông ta vẫn tức giận.


Chỉ là một kẻ tốt gỗ hơn tốt nước hơn, ông ta thật sự không có hứng thú.

Đàm Hưng quay đầu, nhìn Giang Ninh: “Cậu tới tìm tôi, chẳng lẽ là muốn mắng tôi một lần nữa à?”
Lần trước chỉ vào cái mũi mình mắng, lần này là muốn tới cửa mắng một lần nữa sao?
Đàm Hưng cố ý hừ một tiếng để biểu đạt bất mãn trong lòng mình.

“Ông Đàm là người đức cao trọng vọng, nếu không phải già cả hồ đồ thì sao tôi còn chửi ngài chứ?”
Nửa câu đầu của Giang Ninh làm trong lòng Đàm Hưng còn dễ chịu một chút.

Thằng nhóc này cũng thừa nhận mình là người đức cao trọng vọng à?
Vậy mà hắn lại nhẫn tâm chỉ vào cái mũi của mình mắng lớn!
Nhưng nửa câu sau khiến Đàm Hưng trợn trừng mát, râu mép cũng suýt nữa bị thổi bay lên.

“Cậu nói tôi già rồi nên hồ đồ à?”
“Nói vậy, cậu mắng tôi là vì tốt cho tôi sao?”
Đàm Hưng tức giận cười ngược, trợn trừng mắt nhìn Giang Ninh, hơi thở cũng có phần gấp gáp.

“Cũng là tốt cho Đàm thị các người thôi”
Giang Ninh nghiêm túc nói.

Đàm Hưng liên tục gật đầu, tức giận đến mức không nói nổi một câu nào.

Tay ông ta chỉ vào Giang Ninh một lúc lâu, mới bực bội nói: “Được! Được! Được lắm! Vậy Đàm thị tôi còn phải cảm ơn cậu à?”
“Không cần khách khí như vậy”
Đàm Hưng thật sự cũng bị Giang Ninh làm cho tức chết rồi, tới cửa tìm mình nhờ giúp đỡ, lại còn muốn mình cảm ơn hắn à?

Trong thiên hạ này, ông ta chưa từng gặp người vô sỉ lại chai mặt như vậy!
Ông ta không muốn để ý tới Giang Ninh nữa, sợ sức khỏe của mình có tốt nữa, cũng không chịu nổi mà bị Giang Ninh làm cho tức giận, sớm muộn gì cũng sẽ nghẹn thở, bị Giang Ninh chọc cho tức chết.

Đàm Hưng xoay người muốn đi: “Chuyện của cậu, tôi không thể giúp được!”
Với thái độ này còn muốn bảo mình giúp đỡ à?
Không khách sáo gọi mình một tiếng ông Đàm, không xin lỗi đàng hoàng, còn muốn bảo mình giúp đỡ à?
Giang Ninh hắn lấy đâu ra tự tin như vậy chứ!
“Ông không giúp, vậy ngày mai tôi lại tới cửa khiêu chiến”
Giang Ninh cũng không nóng nảy, thản nhiên nói: “Tôi khiêu chiến với từng người một, bát đầu từ người nhỏ tuổi nhất trong Đàm thị đến ông Đàm”
Đàm Hưng vừa đi được hai bước đã lập tức dừng lại.

Ông ta quay đầu nhìn Giang Ninh, môi giật giật, nhất thời không biết nên nói gì.

Giang Ninh tới khiêu chiến?
Vậy danh tiếng của Đàm thị ông ta đúng là sẽ mất sạch!
Đến lúc đó, người tám chi mạch của gia tộc Đàm thị đều thua ở trong tay Giang Ninh, thậm chí ngay cả mình cũng không chiếm được lợi, điều này mà truyền đi, Đàm thị còn cần thiết tồn tại nữa không?
Độc ác quát Đàm Hưng không nói được câu nào, chỉ nhìn Giang Ninh, trong giây lát trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ và bất lực đan xen.

“Tên khốn kiếp nhà cậu!”
Ông ta thật sự không nhịn được mắng một câu, chợt dưới chân điểm một cái, người đã lao vọt ra ngoài!
Đàm Hưng làm gì giống với một cụ già gân bảy mươi tuổi, thân hình mạnh mẽ với tốc độ còn rất nhanh, người chưa tới nhưng chân đã đá ra ngoài như roi quất vậy!

Giang Ninh cũng phản ứng rất nhanh, giơ tay lên lại tấn công.

Hai người tới tới lui lui, trong chớp mắt lại giao đấu hơn mười chiêu, cầu gỗ chấn động tới mức đều rung lên ong ong, bọt nước văng ra khắp nơi!
“Bịch!”
Chân Đàm Hưng đá vào tay Giang Ninh, cơ thể lùi về phía sau mấy bước, mà Giang Ninh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.

Hai người đồng thời thu tay lại.

Đôi mắt trong trẻo của Giang Ninh nhìn Đàm Hưng, mà Đàm Hưng khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ.

“Cậu muốn tìm người?”
Một lúc lâu sau, Đàm Hưng mở miệng nói.

Chiêu thức Giang Ninh vừa dùng cũng không phải là chiêu Giang Ninh thường dùng, thậm chí ngay cả ông ta cũng phải một lúc lâu mới hiểu ra Giang Ninh muốn dùng những chiêu thức này để tìm người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui