Tên mặt sẹo càng hoảng sợ hơn, liên tục lắc đầu, làm sao dám cho địa chỉ cơ chứ.
Những người này bị điên rồi!
Thực lực kinh khủng như thế, căn bản không ai có thể ngăn cản bọn họ được.
“Các người..”
‘Vẻ mặt gã khủng hoảng: “Các người không thể động tới ông chủ tôi được.
Ngài ấy có quen biết với người Đông Hải đấy!”
“Thật không?”
Giang Ninh liếc nhìn gã bình tĩnh nói: “Tôi từ Đông Hải tới.
Tôi thật muốn biết anh ta quen ai ở Đông Hải mà lại dám lén làm việc này sau lưng tôi thế này”
Hán nói xong thì không nói thêm nữa.
Anh Cẩu đi về phía gã mặt sẹo.
Muốn hỏi địa chỉ thì khó lắm sao?
“Chú, mọi người ở nhà chờ cháu là được.
Cháu sẽ giúp.
các chú giải quyết chuyện này”
Giang Ninh lên xe, đi thẳng về phía thị trấn.
Mà lúc đó, Trang Phấn nằm trên ghế sa lon, trên mặt đầy.
vẻ chưa thỏa mãn, bên cạnh là người phụ nữ mặc sườn xám gợi cảm, cô ta lắc mông, trên mặt vô cùng quyến rũ.
“Giám đốc Trang, em pha trà sâm cho anh nha, anh cố gắng bồi bổ một chút!”
Cô ta đứng dậy, vừa đi tới cửa thì cửa văn phòng bị người ta đá văng ra, đập vào mặt cô ta làm cô ta bay ra xal Trang Phấn giật mình biến sác.
Gã thấy thư ký của mình bay ngang ra ngoài rồi đập xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Các người là ai?!”
Trang Phấn lập tức đứng lên, trên mặt đầy vẻ tức giận: “Các người thật to gan, biết tôi là ai không?! Đây không phải là nơi để các người gây sự đâu!”
Giang Ninh đi vào rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với gã.
Mà mấy người anh Cẩu lại đứng giữ cửa, không cho.
phép bất kỳ kẻ nào bước vào!
“Biết”
Giang Ninh liếc nhìn Trang Phấn: “Anh là Trang Phấn à, tôi tới tìm rồi anh đây”
Con ngươi Trang Phấn co lại, trong đầu cố tìm kiếm người trước mắt này trong ký ức nhưng hoàn toàn không có ấn tượng, gã chưa từng gặp Giang Ninh.
Thằng nhóc trẻ tuổi như vậy thật ra có chút can đảm, cũng dám tới cửa gây rắc rối cho mình, ở khu vực này dường như còn chưa từng gặp qua kẻ nào không sợ chết như thế.
Trang Phấn hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đối phương biết tên gã, vậy thì nên biết Trang Phấn này không phải người dễ chọc rồi nhỉ!
‘Gã bình tĩnh lại, nhìn Giang Ninh và cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên dám xông vào địa bàn của tôi đấy”
“Cũng là người cuối cùng”
Trang Phấn nói thêm.
“Thật sự là người cuối cùng”
Giang Ninh nói: “Sau ngày hôm nay, không ai sẽ tới tìm anh nữa”
Trên mặt Trang Phấn đầy vẻ xem thường, tất nhiên đã nghe ra ẩn ý trong lời nói của Giang Ninh.
Gã lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi tới một dãy số: “Người đâu? Tất cả đều lên đây cho tôi! Có mấy kẻ không có mắt, ném xuống cho tôi! Alo? Alo!”
Gã kêu lên hai tiếng, bên kia điện thoại chỉ truyền đến những tiếng tút tút.
Giang Ninh vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh.
Mà sắc mặt Trang Phấn thoáng biến đổi, hình như ý thức được tình hình có gì đó không ổn.
“Cậu là ai?”
Hắn nhìn Giang Ninh: “Hình như chúng ta chưa từng có mâu thuẫn gì chứ nhỉ?”
“Trước đây không, nhưng bây giờ có.”
Giang Ninh nói: “Có phải khu nghỉ ngơi dưỡng lão kia là dự án của anh không?”
Trong lòng Trang Phấn thoáng động, người này đến vì kinh doanh à?
“Đúng là của tôi.
Thế nào, cậu có hứng thú à?”
Gã hừ lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, tôi đây không thiếu cổ đông”
“Không hứng thú”
Giang Ninh lười nói nhiều: “Tôi tới tìm anh chỉ có một việc, dự án này… hủy bỏ, người ở đó không cần dọn đi, không cần bán đất, anh cũng đừng có động vào nữa”
“Bộp!”
Trang Phấn vỗ bàn một cái rồi cười ha hả, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười vậy.
Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa xông tới cửa, còn bảo gã buông tha dự án có thể kiếm lời mấy trăm triệu sao?
Hắn tưởng mình là ai chứ??!
“Thăng nhóc, cậu rất điên cuồng đấy!”
Trang Phấn quát: “Nếu cậu biết tôi là ai, thì nên biết Trang Phấn tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vịt đến miệng sẽ không có khả năng để nó bay mất được!”
“Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ lấy được mảnh đất kia!
Đám dân trong thôn kia có muốn bán hay không cũng phải bán!”
Gã nhìn Giang Ninh, trên mặt hiện lên chút nghiền ngẫm.
“Có phải cậu cảm thấy sau lưng mình có vài người liền dám đến trước mặt của tôi cố làm ra vẻ hay không? Tôi cho cậu biết, trên trời có trời, trên người có người.
Cậu căn bản không thể chọc vào người đứng sau lưng tôi đâu!”
“Thật không?”
Giang Ninh nói: “Vậy anh gọi điện thoại cho hắn đi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...