Lâm Vũ Chân ngẩn ra, Giang Ninh không nói đùa? Cô biết Giang Ninh có nhiều tiền, muốn mở công ty cũng không phải việc to tát gì, nhưng dù sao cũng khiến cho người ta bất ngờ lắm đó.
Càng huống chỉ, nhiều tiền như vậy cô trả sao nổi! Lâm Vũ Chân vẫn còn chưa tin hẳn, chắc chắn là Giang Ninh đang nói đùa với cô, cho dù lấy được hạng mục này.
về tay cũng không đủ để thành lập một công ty đâu.
Giang Ninh không nói nhiều, lái xe chở Lâm Vũ Chân về nhà.
Tô Mai đang làm cơm, vừa vào cửa Giang Ninh đã ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt.
Sáng nay hắn tuỳ tiện nói ra một câu, muốn ăn sườn xào chua ngọt, bữa trưa Tô Mai liền làm luôn, mẹ đối xử với hắn thật tốt! “Chuẩn bị ăn cơm thôi!” Tô Mai bưng thức ăn ra ngoài, liếc nhìn vào phòng: “Vũ Chân, gọi ba ra ăn cơm, gần đây xem tài liệu suốt không.
biết mệt thì phải.
” Lâm Vũ Chân bước vào phòng, Lâm Văn đang ngồi trên xe lăn, trước mặt bày một số tài liệu thương vụ, đều là ài trước đây ông đi làm giữ lại, ông nhìn những thứ này cũng dần dần tìm về được cảm giác.
“Ba” Lâm Vũ Chân gọi.
Lâm Văn quay đầu cười sự” ao thế, hình như con có tâm “Bắt đầu từ hôm nay, nhà chúng ta không có liên quan gì với Lâm thị rồi” Lâm Vũ Chân không muốn nói chuyện xảy ra ở công ty, nếu không chắc chắn Lâm Văn sẽ giận đi tìm Lâm Cường nói lý lẽ, vậy thì không có ý nghĩa gì cả.
Lâm Văn cũng đã đoán được từ sớm, nên khi nghe Lâm Vũ Chân nói ông cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhẹ gật đầu: “Ừm, nhà chúng ta không có qua hệ gì với Lâm gia kia nữa” “Ăn cơm thôi.
” Lâm Vũ Chân đẩy Lâm Văn ra ngoài.
Trên bàn cơm, Giang Ninh đã không khách sáo cầm đũa bắt đầu ăn, không có chút phép tác nào.
Lâm Vũ Chân lườm hắn: “Ba mẹ em còn chưa ngồi đâu!” “Không sao, Giang Ninh mệt cả buổi sáng, để nó ăn trước đi” Lâm Văn cười nói.
“Vẫn là ba mẹ thương con” Giang Ninh cố ý nhìn sang Lâm Vũ Chân cười đầy khoái chí: “Em đừng ganh tị với anh” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, cô thật sự có hơi ganh tị kìa.
Giang Ninh đến nhà cô mới bao lâu chứ, lúc mới đến với tư cách là con rể, Tô Mai còn ghét hắn, Lâm Văn cũng hận hắn, nhưng còn chưa đến một tháng ngắn ngủi, hắn tựa như đã trở thành đứa con trai ruột thịt của nhà họ.
Thân là con gái còn chưa có đãi ngộ thế đâu.
“Ba, con nói với ba một chuyện” Giang Ninh quay sang nhìn Lâm Văn: “Ngày mai, tập đoàn Lâm thị mới của chúng ta được thành lập, ba là Đổng sự trưởng, Vũ Chân là tổng giám đốc” “Cái gì? Lâm thị mới?” Lâm Văn vừa mới cầm được đôi đũa lên đã suýt rơi xuống đất.
Lâm thị mới? Ông quay sang nhìn Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân chỉ đành phải gật đầu, tên Giang Ninh này làm việc gì cũng chả bao giờ bàn bạc với cô một tiếng, chỉ đến khi có kết quả rồi mới nói với cô một tiếng.
“Vậy nên, hai ba con phải cố gắng nhé” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Lâm thị mới có thể thành công hay không dựa vào hai người rồi, hai người phải chứng minh bản thân” Lâm Văn hít sâu vào một hơi, vành mắt nóng lên, chứng minh bản thân ư? Cả đời này ông đều muốn có một cơ hội chứng minh bản thân mình.
Hiện giờ, Giang Ninh đã bày cơ hội ra trước mát ông! Ông lúc này kích động đến không biết phải nói gì.
“Đương nhiên” Giang Ninh thấy Tô Mai bước ra, ngay lập tức nịnh nọt: “Nhà chúng ra còn cần mẹ làm lãnh đạo, cùng nhau cố gắng” “Ăn xương sườn của con đi!” Lâm Vũ Chân lườm hắn một cái cháy mặt, gắp một cục xương thả vào bát hắn.
Mồm tên này dẻo quẹo, dỗ người ta có bài bản hẳn hoi.
Giang Ninh không để ý, chỉ cần mẹ hắn nghe xong vui vẻ là được.
Một nhà vui vẻ ăn cơm.
Lâm Văn còn hơi kích động, không biết nên nói gì, ăn cơm xong liền quay về phòng, tiếp tục ôn tập lại kiến thức.
Còn Lâm Vũ Chân thì giúp Tô Mai rửa bát, Giang Ninh ngồi trên sofa xem TV.
“Vũ Chân, thằng bé Giang Ninh này không tệ” Tô Mai vừa rửa bát vừa nói với Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân nhìn bà: “Mẹ, ba mẹ đừng để anh ấy lừa, mới có bao lâu chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...