Chiến Thần Hào Môn
Lại bốn chữ như thế làm cho đám mê ca nhạc sôi trào, trên mạng còn không ngừng được đẩy lên hot search, đẩy danh tiếng của Diệp Khinh Vũ lên tới vị trí cực cao.
Cũng bởi thế mà vé xem hòa nhạc của Diệp Khinh Vũ cũng trở nên khó kiếm!
Thấy cảnh tượng như vậy, Giang Ninh cảm giác có phần không thể tin nổi.
Không phải chỉ là một buổi hòa nhạc thôi sao?
Hắn từng nghe Diệp Khinh Vũ hát, quả thật rất êm tai, nhưng không đến mức điên cưồng như vậy chứ?
Dù sao hắn thấy tất cả âm nhạc đều giống nhau, cũng chẳng khác mình hát là mấy.
“Anh không hiểu!”
Thấy phản ứng này của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không khỏi thấy buồn cười: “Anh không biết thần tượng là cảm giác gì.”
“Anh biết chứ”
Giang Ninh nghiêm túc nói: “Em không phải là thần †ượng của anh sao? Nhưng nếu em muốn tổ chức hòa nhạc, sợ rằng anh vẫn không có hứng thú gì đâu”
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên: “Em hát không hay”
Ngôi sao ca nhạc như Diệp Khinh Vũ tổ chức buổi hòa nhạc đương nhiên rất khó mua vé, nếu không phải bọn họ là nhân viên nội bộ nên không cần vé vào cửa, sợ rằng có tiền cũng không giành được đâu.
“Bây giờ, đám đầu cơ bên ngoài đã đẩy giá vé lên tới phát điên rồi!”
‘Vẻ mặt Lâm Vũ Chân sửng sốt: “Một vé năm trăm đồng lại bán được một nghìn tư!”
“Bọn họ điên rồi sao?”
Giang Ninh không nhịn được nói.
Dù sao hắn cũng không hiểu nổi.
Nhưng thật may, hắn hình như không cần vé vào cửa, bằng không bảo hắn đi gặp bọn đầu cơ để mua vé vào cửa với giá đắt, hắn thật sự còn cảm thấy không có ý nghĩa đấy.
“Được rồi, buổi hòa nhạc đã sắp tới gần, bên phía em cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi.
Cô không có khả năng đặc biệt đi nghe hòa nhạc, cô còn có nhiệm vụ quan trọng hơn muốn làm: “Chồng, bọn họ đều nói hoàn cảnh buôn bán ở Thịnh Hải phức tạp, doanh nghiệp từ bên ngoài đến sẽ rất khó sinh tồn được ở bên đó.
Anh nói xem, em có thể làm được không?”
“Có thể, chắc chắn có thể rồi.”
Giang Ninh nghiêm túc gật đầu và ôm lấy mặt của Lâm Vũ Chân: “Vợ anh mà không làm được thì trên đời này chẳng ai có thể làm được nữa.”
“Vậy cô gái xuất sắc kia thì sao?”
Lâm Vũ Chân nhăn mũi, không nhịn được mà hỏi.
“Cô ấy cũng không được.”
Giang Ninh nói hoàn toàn không do dự.
“Hì hì, cảm ơn chồng!”
Lâm Vũ Chân thơm chụt một cái lên mặt Giang Ninh, mùi thơm thơm.
“Vợ, không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.”
Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân nằm xuống, tắt đèn: “Hai ngày nay mẹ cứ hỏi xem chúng ta tính bao giờ thì đẻ một đứa cháu cho bà trông đấy.
Em thấy thế nào?”
Mặt của Lâm Vũ Chân lập tức đỏ bừng.
Thật may là đã tất đèn rồi.
“Hả?”
Tim cô đập bịch bịch: “Anh… anh muốn sao?”
“Về chuyện có muốn sinh con hay không, cái này có thể từ từ thương lượng.
Nhưng anh nghe nói sinh con là một công việc cần kỹ thuật, cũng cần phải chăm chỉ luyện tập đấy”
Giang Ninh mặt không đỏ tim không đập mạnh: “Vợ, chúng ta có nên luyện tập trước một chút không?”
Lâm Vũ Chân im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Vậy, thử xem”
Giang Ninh chỉ cảm thấy máu trong người mình sôi trào!
Lúc này cho dù là trời long đất lở, hắn cũng sẽ không để ý tới.
Lúc này hắn chỉ muốn cùng vợ giao lưu sâu hơn một chút thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...