Chiến Thần Hào Môn


“Mẹ, mẹ nhìn thấy không?”
“Tô Hồng kéo cánh tay của bà cụ chỉ vào biệt thự phía xa: “Bây giờ, Tô Mai ở nơi thế này đấy!”
Bà cụ mỉm cười gật đầu: “Tốt, sống tốt là được rồi.”
“Mẹ cũng qua ở đi!”
Tô Hồng trợn mắt với bà cụ: “M sống tốt gì chữ? Căn nị ó muốn chen cũng không nổi.

Đợi lát hữa con nói nó làm con gái cũng đã phát đạt mà chẳng thấy hiểu thảo với mẹ.

Con phải phê bình nó mới được.”
ứ đi theo Tô Cương thì Chiếc xe Volkswagen lái đến trước sân của biệt thự số 1, nhìn thấy ở đó có mấy chiếc xe BMW đang đậu, Tô Hồng biết mình tới đúng chỗ rồi.
Bà ta lập tức bảo con trai Từ Nhiên đỗ xe, đỡ bà cụ xuống xe và lập tức gân cổ kêu lên.

“Tô Mai! Mẹ tới rồi! Cô còn không mau ra đón à!”
Bà ta vừa đỡ bà cụ, trong miệng vừa lảm nhảm: “Bây giờ Tô Mai có tiền rồi cũng cao giá hẳn.

Mẹ tới còn chẳng chịu ra đón, thật đúng là.”
Người nhà Tô Hồng đi tới cửa thì Tô Mai mới từ trong phòng bếp đi ra.
Không có cách nào, biệt thự quá lớn, từ phòng bếp đi tới cửa cũng cần tốn thời gian đấy.
“Mẹ!”
‘Tô Mai kêu lên và lập tức bước tới đỡ bà cụ chân đi không tiện: “Lâu rồi không gặp mẹ”
“Mau vào đi!”
Bà cụ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Vừa vào phòng, người nhà Tô Hồng đều kinh ngạc.
Biệt thự này lớn quá!
Nhà ông ta một trăm hai mươi mét vuông đã không tính là nhỏ, nhưng tùy tiện đánh giá biệt thự này của Tô Mai cũng phải hơn ba trăm mét vuông đấy.
Hơn nữa còn là ba tầng!
Cho dù là lãnh đạo nhỏ như Từ Minh vẫn xem như có chút kiến thức, nhưng đi vào trong biệt thự như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy chấn động.
Ông ta biết rõ, người có thể ở chỗ thế này thì không giàu cũng phải có địa vị cao quý, ông ta căn bản không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng quay đầu suy nghĩ lại, chỉ cần con trai mình vào Lâm thị, lương một năm ba triệu, lại tùy tiện kiếm thêm chút béo bở thì chẳng tới hai năm là nhà bọn họ cũng có thể ở trong biệt thự như vậy.
“Đến lúc đó, lại mua một căn bên cạnh đây là được rồi, trông rất tốt: Trong lòng Từ Minh đã có dự định.
“Ti vi lớn như vậy à? Cũng phải tới một trăm inch nhỉ!”

Tô Hồng lại giống như già Lưu vào nhà quan viên lớn, nhìn tỉ vi lớn tiếng nói, thấy điều hòa tự động cũng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, còn có thang máy tự động, đèn trần pha lê lớn…
Mắt bà ta sáng lên, hận đây không thể là nhà của mình!
“Ừ, cái đèn này không tệ.

Đến lúc đó chúng ta cũng mua loại này, giống hệt loại này luôn!”
Tô Mai không để ý tới bà ta, đỡ bà cụ ngồi xuống và rót nước cho mấy người, bảo người giúp việc đưa trái cây và đồ uống lên.
“Đám người nhà anh con đâu ạ?”
Bà không thấy nhà Tô Cương, còn cho rằng bọn họ sẽ đi cùng.
“Bọn họ đi xe bus, chắc phải trước giờ cơm mới đến được”
Tô Hồng nói tiếp một câu: “Dù sao bọn họ cũng chỉ tới ăn ké bữa cơm thôi.”
Bà ta hừ một tiếng, lại khẽ lầm bầm: “Đã nói trước là bọn họ không cần tới rồi”
Chờ cả nhà Tô Cương đến, sợ là cơm nước cũng đã ăn sạch, bọn họ chạy tới để rửa bát sao?
Tô Mai quay đầu liếc nhìn bà ta, trên mặt có phần không dễ nhìn.


Làm gì có ai nói người thân của mình như vậy chứ?
Nếu không phải người nhà Tô Cương tới, bà thật sự không đồng ý để cho bọn họ tới đâu.
Đang nói chuyện thì nghe ngoài cửa có tiếng còi xe, trên mặt Tô Mai lộ vẻ vui mừng: “Chắc là nhà anh cả đến rồi”
Bà vội vàng đi ra ngoài.
“Sao có thể chứ? Bọn họ đi xe bus, không thể tới nhanh như vậy được”
Bà ta không nhịn được cười một tiếng: “Cho dù đến Đông Hải, bọn họ còn phải chuyển xe buýt, làm gì có thể… Nhanh như vậy…”
Tô Hồng đi theo tới cửa, lời mới đến khóe miệng lại đột nhiên dừng lại không nói nữa.
Trước mắt là cả nhà Tô Cương đang từ trên một chiếc xe bước nhanh đi xuống.

Ngay cả bà ta cũng có thể nhìn ra được đó là chiếc xe hơi đắt tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui