Ông Phó nhìn Giang Ninh và cười nhạt, trong đôi mát càng lộ vẻ ẩn ý sâu xa.
“Tôi không cần”
Giang Ninh lắc đầu: “Nhà tôi có rồi, hơn nữa ăn ngon hơn của ông”
“Như vậy đi, miếng của Chương Trình lại chia từ bên nhà tôi son ta là ẨÑ.
rồi.
V| Ea 1g của ông Phó, anh ta không có phúc này rồi” 4 Giang Ninh nói câu thứ hai lại làm cho Chương Trình vừa rơi xuống vực sâu lập tức lại bay lên đám mây!
Hắn thậm chí cảm giác không dám tin!
Giang Ninh nói vậy là có ý gì?
Hắn muốn thu nhận mình à?
Nhưng trước đây, khi mình đi tới Đông Hải nương tựa, Giang Ninh rõ ràng đã từ chối rồi.
Hắn muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì.
Dù sao ở trước mặt ông Phó, hán trực tiếp đồng ý có phải hơi bất kính với ông Phó hay không.
Chương Trình đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Nhưng ít ra có thể thấy ấn tượng của Giang Ninh về mình không tệ như trước đây.
Giang Ninh nói xong thì không nói nữa, chỉ nhìn ông Phó, chờ ông Phó trả lời.
Ông Phó cũng im lặng một lát, hai người lại nhìn nhau như thế, Chương Trình thấy vậy cảm giác căng thẳng và bất an.
“Chương Trình, cậu cần phải cảm ơn Giang Ninh.”
Một lúc lâu sau, ông Phó mở miệng.
“Cảm ơn cậu Giang!”
Chương Trình lập tức chắp tay, bưng một chén rượu lên: “Tôi mời cậu Giang!”
Hắn chợt nâng cốc đổ vào miệng, hai mắt thoáng ửng đỏ.
Cơm nước no nê, bánh ga-tô cũng chia rồi, trong lòng mấy ông trùm cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, ngoại trừ Chương Trình vẫn hơi lo lắng không yên.
Ông Phó nói hơi buồn ngủ, đám người Chương Trình lập tức hiểu rõ, vội vàng chấp tay chào từ biệt, không dám quấy rầy nữa.
“Giang Ninh, sau vườn đã chuẩn bị trà cho cậu, cậu uống xong hãy đi.”
Ông Phó lại nói.
Ông ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Cô bé Vũ Chân, cô và Giang Ninh kết hôn nhưng lúc ấy tôi chưa kịp quen hai người, bây giờ tôi tặng quà bù.
Lão Triệu, dẫn Vũ Chân đi lấy”
“Ông Phó, chuyện này…”
Lâm Vũ Chân vô cùng kinh ngạc, ông Phó lại muốn tặng quà cho mình à?
Hôm nay là sinh nhật của ông Phó, cô không mang quà tới, sao có thể cầm quà của ông Phó này chứ.
“Đi đi, không cần khách sáo với ông ta”
Giang Ninh gật đầu.
“Vậy cám ơn ông Phó”
Lâm Vũ Chân nói cảm ơn.
“Cô Lâm, mời đi bên này.”
Quản gia Triệu càng thêm cung kính.
Giang Ninh đi theo ông Phó tới trong đình ở sân sau của câu lạc bộ.
Đồ pha trà đã sớm được bày sẵn, trà cũng chuẩn bị xong, Tàn Kiếm đang nấu nước.
“Cậu lại yên tâm về tôi như thế sao?”
Ông Phó chắp hai tay ở sau lưng, cười tủm tỉm nói: “Đây chính là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, cậu không sợ tôi tổn thương tới cô ấy à?”
Giang Ninh dám để cho Lâm Vũ Chân một mình đi lại trong hội sở mặt nạ, ông Phó không hề kỳ lạ.
“Cô ấy là một cô gái đơn thuần, hiền lành như vậy, cho dù không liên quan đến tôi, ông xuống tay được sao?”
Giang Ninh bình tĩnh nói: “Hai mươi năm trước, ông sẽ xuống tay được, nhưng ông bây giờ chắc chắn sẽ không thể xuống tay”
Hắn không nói tới chuyện ông Phó muốn cầu cạnh mình thì càng không thể nào tổn thương Lâm Vũ Chân.
Ông Phó mỉm cười, mời Giang Ninh ngồi xuống.
Tàn Kiếm lại đứng ở bên cạnh, vẫn chỉ làm người bảo vệ.
“Cô gái tốt như vậy, cậu nên đối xử tốt với người ta.”
“Người đã già đều dài dòng như vậy sao?”
Giang Ninh không hề khách khí.
Ông Phó đổ trà, rửa trà, pha trà, động tác cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc, đối với ông ta, pha trà phải chuyên †âm, hơn nữa còn hoàn toàn mang theo sự tôn kính để pha trà.
Mà Giang Ninh ngồi ở phía đối diện, yên tĩnh nhìn.
“Lục Thiên vừa chết, giới xã hội đen Lâm Hải lại rối loạn.”
Ông Phó lên tiếng: “Gia tộc sau lưng của ông ta tất nhiên Sẽ ra tay.”
“Không chỉ là tôi, bây giờ bọn họ đã để mắt tới cậu”
Trong chén trà, lá trà nổi lơ lửng, mùi thơm tỏa ra: “Chắc không bao lâu nữa sẽ có người xuôi về phía nam, sợ rằng lá bài tẩy của cậu sẽ bị lộ thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...