“Kim gia chú, chuyện này để cháu sắp xếp, Kim gia nếu chỉ muốn báo thù thì hoàn toàn không khó, điều khó là làm sao có thể lên được con thuyền lớn này, bảo đảm Kim gia có thể huy hoàng trong hai mươi năm tiếp theo.
”
Nói xong, Vu Phóng ra về.
Kim Dương ngồi đó, hồi lâu cũng không động đậy.
Đột nhiên ông cảm thấy mình già rồi, không chỉ tư duy theo không kịp Vu Phóng, đến sự gan dạ và kiên quyết cũng không theo kịp.
Nghĩ nghĩ Vu Phóng mới hai mấy tuổi, năm đó ông thậm chí còn không nhận ra Vu Phóng còn có tính cách như thế này.
Lại nhìn đứa con Kim Nhiên của mình, Kim Dương không nhịn được mà thở : “Trách ta, quá sủng nịch nó, bây giờ ném Kim Nhiên vào trong giang hồ cá lớn nuốt cá bé này, nó có thể chịu nổi không?”
Đứa con trai Kim Nhiên không chịu nổi, vậy chỉ có thể để ông bố này liều thêm một lần thôi!
Chỉ cần ông khiến Kim gia trở nên vững chắc, vậy lúc Kim Nhiên tiến quản sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bây giờ hy vọng duy nhất của ông là trong mấy năm tới Kim gia sẽ không bị Vu gia vượt mặt.
Sự hỗn loạn của tỉnh thành có ảnh hưởng cực lón, dường như ai cũng biết vua của thế giới ngầm đã thay đổi rồi.
Ông Phó trước đây tung tích không rõ, mà người mới đến cực kỳ cường thế bá đạo, không ai dám chọc vào.
Thậm chí Chương Trình còn chạy trốn khỏi tỉnh thành rồi.
Chương Trình lúc này, sắc mặt có chút khó coi.
Hắn không ngờ Giang Ninh lại từ chối.
“Tại sao tôi phải giúp ông?”
Giang Ninh nhìn Chương Trình một cái, “Ông tưởng tôi nói một câu chúng ta là bạn cũ thì thật sự là bạn cũ à?”
Chương Trình mặt đỏ tía tai: “Chỉ cần cậu có thể khiến anh em dưới trướng của tôi không chết, tôi có thể đưa năm mươi phần trăm sản nghiệp của tôi cho cậu!”
Giang Ninh cười.
“Sản nghiệp của ông, cộng lại sợ là cũng chỉ có vài trăm triệu”
Hắn lắc đầu, “Vậy ông biết tôi cho vợ bao nhiêu tiền tiêu vặt không”
Chương Trình ngây người, lắc đầu.
Giang Ninh đưa ra một ngón tay, lắc lắc: “Mười tỷ”
Hân nói rất bình thản, giống như mười tỷ trong mát hán không khác gì một xu.
Nhưng mấy người Chương Trình bất giác hít một hơi lạnh, cảm thấy Giang Ninh đang nói đùa.
Cho vợ mười tỷ tiêu vặt?
Họ từng nghe nói, Giang Ninh từng làm náo loạn ngân hàng Đông Hải, khiến tổng giám đốc của ngân hàng ngày hôm sau cung kính đến xin lỗi, nhưng không ngờ Giang Ninh lại có nhiều tiền như vậy.
Hắn không thiếu tiền!
Hoàn toàn không thiếu tiền!
Bản thân lấy một hai trăm triệu đến giao dịch cùng Giang Ninh, Chương Trình đột nhiên cảm thấy bản thân rất mắc cười.
“Nhưng thứ chúng cướp đi là cả thế giới ngầm của tỉnh thành!”
Chương Trình không cam tâm, nói, “Không lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn chúng lấy đi?”
“Dù sao, thứ lấy đi cũng không phải của tôi”
Giang Ninh không quan tâm, “Tôi chỉ cần phần đất của mình, thế giới ngầm tỉnh thành dù có bị hủy sạch, cũng liên quan gì đến tôi?”
“Nhưng…”
Giang Ninh xua tay: “Được rồi, không cần nói thêm, tiễn khách!”
Chương Trình gấp rồi, Giang Ninh nếu không chịu ra tay, vậy hắn về tỉnh thành tuyệt đối chính là đi tìm cái chết!
Hắn đến Đông Hải cầu cứu, Lục Thiên tuyệt đối không.
tha cho hắn.
“Mời về cho”
Anh Cẩu đi lên trước ngăn Chương Trình lại, nhàn nhạt nói, “Các người vào ranh giới của Đông Hải, không làm khó các người đã là không tệ rồi, đừng được nước lấn tới”
Chương Trình đỏ nhừ mặt, trước giờ chưa từng nghĩ bản thân lại đến nông nỗi như hôm nay.
Tỉnh thành không ở lại được rồi, đến Đông Hải cầu cứu cũng bị từ chối, hắn còn có lựa chọn nào khác?
“Cáo từi”
Hắn hít sâu một hơi, không nói thêm gì, quay lưng dẫn người rời đi.
Dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không cúi đầu trước thứ chó như Lục Thiên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...